Chương 29: Tào Hiên (2)
Bắt đầu từ khi Đại Ninh khai quốc, thì đã có truyền thống cho con em quyền quý các quân chức cẩm y vệ thế tập.
Sau tám trăm năm truyền quốc, cẩm y vệ Tiểu kỳ quan thế tập đã nhiều như cá diếc sang sông.
Đại đa số người trong đó đều không nhậm chức ở cẩm y vệ, mà chỉ lĩnh lương bổng hàng tháng.
Sau đó, do số lượng cẩm y vệ thế tập quá nhiều, triều đình cũng không chịu nổi gánh nặng, cho nên đã không phát lương bổng nữa.
Sở Hi Thanh muốn cái chức Tiểu kỳ quan thế tập này, chính là vì giải quyết vấn đề thân phận của hắn và Sở Vân Vân.
Chỉ cần có một lớp da cẩm y vệ thế tập này, bọn họ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, cũng tránh được rất nhiều phiền phức không cần thiết.
Hắn tuyệt đối không muốn làm cẩm y vệ, cũng không muốn nghe đám cẩm y vệ này sai khiến.
Mà rõ ràng là vị họ Tào này đang chồn cáo chúc tết gà.
Tào Hiên không nhìn vẻ mặt của Sở Hi Thanh, hắn thong dong tự tại thổi ngải cứu phiêu đãng trong chén trà: “Là do Tào mỗ có một chuyện muốn nhờ Sở tiểu ca, cho nên mới đổi thành Tiểu kỳ quan chính thức. Không biết Sở tiểu ca đã nghe nói qua về Bá Võ Vương Tần Mộc Ca và Nghịch Thần Kỳ chưa?”
Sở Hi Thanh vốn đã quyết định, mặc kệ đối phương nói gì thì cũng sẽ từ chối đến cùng.
Nhưng khi hắn nghe thấy mấy chữ “Tần Mộc Ca”, trong lòng khẽ động, vẻ mặt nghi ngờ nói: “Có ai trong thiên hạ mà không biết Bá Võ Vương Tần Mộc Ca? Còn về phần Nghịch Thần Kỳ thì ta không hiểu rõ lắm, nhưng đám Huyết Phong Đạo hôm nay, chính là đến vì Nghịch Thần Kỳ. Chỉ sợ cẩm y vệ các ngươi tìm kiếm nửa ngày trong Tàng Kinh Lâu cũng là vì thứ này?”
Tào Hiên cười mỉa một tiếng: “Việc ta muốn nhờ chính là việc này, hi vọng Sở tiểu ca có thể lưu ý manh mối về Tần Mộc Ca và Nghịch Thần Kỳ ở trong võ quán Chính Dương thay cho ta.”
Sở Hi Thanh nhất thời cảm thấy một loại quái lạ không tên, hình như là đang muốn bản thân mình điều tra bản thân mình?
Trên mặt hắn vẫn hiện ra vẻ ngượng ngùng, đẩy lệnh bài và Kim Ti Giáp ở trước người về phía trước: “Thiên Hộ đại nhân thực sự làm khó người khác rồi, thảo dân một là không thể phản bội võ quán, hai là tự biết mình trình độ của mình, không dám cuốn vào phong ba Nghịch Thần Kỳ này, Thiên Hộ đại nhân vẫn là mời người khác đi.”
“Cũng không phải bảo ngươi phản bội võ quán Chính Dương.” Tào Hiên đặt chén trà xuống, bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh: “Tào mỗ có thể định Linh Khế với ngươi, sẽ không để ngươi làm bất cứ chuyện gì gây nguy hại cho võ quán Chính Dương và Vô Tướng Thần Tông. Tào mỗ chỉ muốn manh mối của Nghịch Thần Kỳ.”
“Nghịch Thần Kỳ là chí bảo của nhân tộc chúng ta, nó có sức mạnh nghịch thiên cải mệnh, có sức mạnh để đối kháng với chư thần, nếu như vật này rơi vào tay kẻ xấu, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
“Hôm nay Sở tiểu ca có thể dũng cảm đứng ra, dám mạo hiểm giết chết thuật sư của Huyết Phong Đạo, chứng tỏ ngươi là người mang lòng hiệp nghĩa, chẳng lẽ ngươi muốn ngồi nhìn vật này bị đám tà đạo như Huyết Phong Đạo cướp mất sao?”
Tào Hiên nói đến chỗ này, bỗng nhiên lại đổi giọng: “Thật ra ta đã điều tra xuất thân của Sở tiểu ca trước khi ta đến đây. Nói thật, họ tịch và lộ dẫn của hai người các ngươi không đáng tin lắm. Các ngươi đến từ quận Thái Sơn của Đông Châu, nhưng lại nói khẩu âm của kinh thành.”
Sở Hi Thanh lại không biến sắc chút nào.
Vị Tào thiên hộ này, đơn giản là đang cưỡng bức dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa mà thôi.
Thật ra trong lòng hắn đã rất muốn đồng ý rồi, tự điều tra bản thân đúng không, việc này đơn giản, lại còn có thể lấy không hai phần lương bổng của cẩm y vệ nữa.
Nhưng Sở Hi Thanh suy nghĩ một chút, hắn không thể đáp ứng quá sảng khoái được, tốt nhất là phải hỏi ý kiến của Sở Vân Vân trước.
“Thật ra ta rất tò mò lai lịch của Sở tiểu ca, là nô bộc của nhà quan lại nào trong kinh thành? Hay là trọng phạm truy nã của triều đình? Hay là lưu dân từ bên kia đến? Nhưng mà chuyện này không liên quan gì đến Tào mỗ. Thế đạo bây giờ, thực sự có quá nhiều người như hai huynh muội các ngươi, không biết đến từ nơi nào, không biết đi nơi nào, không ai sẽ quan tâm.”
Lúc này, Tào Hiên vừa cười vừa cái kéo ở trên bàn, ung dung thong thả cắt tỉa ngọn bấc đèn: “Có điều, nếu như hai huynh muội các ngươi muốn tiền thêm một bước ở võ quán Chính Dương, hoặc là gia nhập Vô Tướng Thần Tông, vậy thân phận này sẽ hạn chế các ngươi.”
“Tào mỗ có thể giúp ngươi, để cho thân phận của các ngươi không còn kẽ hở, thậm chí còn có cơ hội nhận được đan dược và võ đạo bí pháp độc nhất vô nhị của cẩm y vệ chúng ta. Nhưng mọi chuyện đều có qua có lại, Tiểu Sở ngươi nói xem?”
Sở Hi Thanh híp mắt, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn động tác cắt sửa bấc đèn của Tào Hiên.
Vẻ mặt Tào Hiên rất chăm chú, giống như là đang cắt tỉa hoa hoa cỏ cỏ trong vườn hoa nhà mình vậy.
Tay của hắn cũng rất ổn, rất cẩn thận tỉ mỉ.
Sở Hi Thanh không tự chủ được mà nắm chặt đao ở eo, trong đầu lại nghĩ đến câu nói “không biết đi nơi nào” của Tào Hiên.
Hắn trầm tư một lúc lâu, buông đao trong tay ra: “Việc này quan hệ trọng đại, kính xin Thiên Hộ đại nhân cho ta một thời gian để suy nghĩ.”
Tào Hiên hơi cau mày, hình như ánh mắt có hơi không vui.
Tay của hắn cũng run lên, lại cắt quá nửa cái bấc đèn đi.
“Lỡ tay rồi.” Tào Hiên nở nụ cười giống như xấu hổ, thả kéo xuống: “Thôi, tiểu ca có lo lắng cũng là chuyện bình thường. Tào mỗ sẽ cho tiểu ca năm ngày, nếu như tiểu ca có ý, có thể đi đến cửa hàng bán bánh bao ở phía đông bắc của võ quán, rồi mua ba cái bánh bao quất.”
Hắn lại vỗ vỗ lệnh bài và Kim Ti Giáp ở trên bàn: “Những thứ này thì để lại đây đi, mặc kệ tiểu ca có đồng ý hay không, đây đều là thù lao mà Tào mỗ hứa hẹn với ngươi.”