Chương 291: Nghịch sát (3)
Sở Hi Thanh không để ý lời nói của Thượng Quan Long Tiển, hắn đứng ở cửa phòng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua gian phòng này, sau đó bước lướt qua đống gỗ vụn ở dưới chân, tiến vào bên trong gian phòng này.
Thượng Quan Long Tiển lùi về sau từng bước một, sắc mặt lạnh lùng: “Sở Hi Thanh, ngươi quá to gan! Ta khuyên ngươi nên thu tay lại, bằng không ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”
Sở Hi Thanh tay cầm Nhạn linh đao ‘Kinh Lôi’, cất bước đi nhanh về phía vách tường bên trái.
Gian phòng ngủ chính này tương thông với hai phòng cho thị nữ ở hai bên trái phải.
Thị giác của hắn không nhìn thấy tình hình bên trong hai phòng đó, nhưng Sở Hi Thanh có Thái Thượng Thông Thần, hắn có thể cảm ứng được vài tiếng động nhỏ bé ở bên trong đó.
Sở Hi Thanh chỉ bước vài bước là đã đến căn phòng bên trái, sau đó hắn đâm một đao về phía vách tường.
Thanh bảo đao Kinh Lôi thất phẩm này của hắn cực kỳ sắc bén, nhẹ nhàng đâm thủng gạch đá và tường gỗ, sau đó mang máu mà về.
Tại vách tường bên kia, một tên thị nữ cầm trường kiếm lập tức gào lên đau đớn, rồi không thể tin nổi mà ngã xuống.
Hai nữ hộ vệ mặc trang phục thị nữ ở trong hai căn phòng đều lao nhanh ra ngoài, không dám ẩn núp nữa.
Sở Hi Thanh chỉ cười lạnh lùng, Kinh Lôi ở trong tay hắn lóe lên, mang theo một mảnh tia điện, lập tức gọn hàng chém đầu hai người xuống.
Nhưng nguy hiểm nhất chính là căn phòng ở bên phải, bên đó có ba thị nữ đang dùng ba bộ cung nỏ màu bạc mà nhắm thẳng vào hắn.
Dây nỏ dài một tay, phía trên còn có rất nhiều các loại máy móc. . . là nỏ Phi Hoàng!
Một chớp mắt tiếp theo, hơn 100 viên tên nỏ nhỏ như đinh bắn thẳng về phía Sở Hi Thanh như mưa to gió lớn.
Sở Hi Thanh lại không hoảng hốt chút nào.
Hắn đã từng có kinh nghiệm đối mặt với nỏ Phi Hoàng khi còn ở trong Hỏa Cốt Quật.
Khi đó, đám Bạch Vân Trại sử dụng mười bộ nỏ Phi Hoàng, khí thế hơn xa bây giờ.
Rống!
Cự thú Nhai Tí xuất hiện ở sau lưng của Sở Hi Thanh.
Theo đó, ánh đao của Sở Hi Thanh bện thành một mảnh màn chắn, làm cho trong phòng vang lên những tiếng ‘leng keng leng keng’.
Ba thị nữ cầm nỏ Phi Hoàng ở bên kia thì lại bị đao ý của Sở Hi Thanh xung kích tinh thần, trực tiếp cứng đờ tại chỗ.
Mà một chớp mắt tiếp theo, cái trán của bọn họ đã bị xuyên thủng bởi tên nỏ do đao của Sở Hi Thanh bắn ngược lại.
---Cho nên quân tử trị người, lấy đạo của người trả lại cho người!
Đây là lần đầu tiên Sở Hi Thanh dùng Truy Phong đao pháp phối hợp với Nhai Tí đao ý, làm cho công kích của đối thủ phản ngược lại người đối thủ.
Khóe môi của hắn không khỏi cong lên, lộ ra vài phần ý cười.
Thượng Quan Long Tiển nhìn thấy cái đao ý hóa hình kia, lập tức biết người này chắc chắn là Sở Hi Thanh, không còn gì để nghi ngờ.
Mặt của hắn đã là một mảnh trắng bệch, tay cầm kiếm đã căng cứng, nổi đầy gân xanh.
Lúc đầu, Thượng Quan Long Tiển vẫn còn có chút niềm tin, hai vị tùy tùng thất phẩm của hắn ở ngay gần đây, Túy Hoa Lâu cũng có cao thủ tọa trấn, bọn họ có thể chạy đến đây bất cứ lúc nào.
Tên Sở Hi Thanh này dám xông vào đây, quả thực là ngại mình sống quá lâu!
Nhưng không biết vì sao, thời gian từ từ trôi qua, Sở Hi Thanh đã giết đến trước mặt hắn, đám cao thủ kia vẫn không thấy đâu.
Trong lòng Thượng Quan Long Tiển càng ngày càng hoảng loạn.
“Sở Hi Thanh! Ngươi và ta đều là sư huynh đệ ở võ quán Chính Dương, ngươi đang muốn tàn sát đồng môn sao?”
Thượng Quan Long Tiển tiếp tục lùi về sau, hắn nói với giọng nhẹ nhàng, vẻ mặt chân thành: “Lần trước là ta không đúng, ta không nên bảo đám người Lưu Tinh Nhược đối phó ngươi, nhưng khi đó ta cũng chỉ muốn làm ngươi bị thương, để ngươi chờ một năm rồi mới tham gia cuộc thi chân truyền.”
“Các hạ không khỏi quá ác động, cần gì phải làm đến bước này chứ? Bây giờ ngươi thu tay lại, buông tha ta, ta và Thượng Quan gia đảm bảo sẽ không báo thù, ta đồng ý thỉnh thần ma chứng kiến để lập lời thề. Thế nào? Ta cũng nhường cho ngươi vị trí thủ tịch chân truyền lần này. . .”
Khi hắn nói đến đây, bước chân của Sở Hi Thanh hơi dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ hơi do dự và chần chờ.
Lúc này, hai mắt Thượng Quan Long Tiển lại sáng ngời, kiếm trong tay lập tức lao nhanh như một con rắn độc.
Thời điểm này, còn có hai bóng người nhảy từ trên xà nhà xuống. Hai cái quỷ đầu đại đao chém thẳng về phía đỉnh đầu của Sở Hi Thanh giống như ác hổ vồ mồi, bên ngoài cửa còn có năm sáu tên thị vệ đang chen nhau vào.
Đây đều là đám hộ vệ của Thượng Quan Long Tiển, bây giờ rốt cuộc cũng đã đến.
Khóe môi Thượng Quan Long Tiển ngậm lấy nụ cười gằn, hắn tu luyện Cửu Cung Kiếm của võ quán Chính Dương, và Lưu Tinh Kiếm gia truyền.
Tuy rằng bình thường hắn khiêm tốn, không lộ ra ngoài, nhưng tốc độ xuất kiếm của hắn cũng không kém hơn đám thiên kiêu Thanh Vân Bảng kia bao nhiêu.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, Thượng Quan Long Tiển chỉ thấy có một tia sáng trắng xuất hiện trước mắt, lau qua trước mắt hơn như một tia sấm sét.
Sau đó, Thượng Quan Long Tiển liền cảm thấy đầu của mình đang bay lên.
Cùng lúc đó, hắn nhìn thấy hai người nhảy xuống từ xà nhà kia, cánh tay của bọn họ cũng đã rơi xuống, sau đó toàn bộ thân thể bị chém thành hai đoạn.
Con ngươi của Thượng Quan Long Tiển trợn trừng trừng, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Sao đao của Sở Hi Thanh có thể nhanh như vậy? Chuẩn như vậy? Độc như vậy?
Cũng trong khoảnh khắc này, Thượng Quan Long Tiển đã hoàn toàn mất ý thức.