Chương 296: Sắp đột phá
Tâm thần Sở Hi Thanh rung lên, lòng thầm nói đây thật sự là một niềm vui bất ngờ!
Mấy tháng trước, khi hắn biết thân phận của Tạ Chân Khanh thì đã muốn bày tiệc rượu để xin lỗi và hàn gắn mối quan hệ với Tạ Chân Khanh rồi.
Kết quả là khi hắn trở về quận Tú Thủy thì mới biết Diệp Tri Thu đã đánh Tạ Chân Khanh một trận.
Sở Hi Thanh cũng biết là mối thù này đã kết rồi, vì thế cũng không đi tự rước lấy nhục.
Hắn đã từ bỏ Luận Võ Thần Cơ rồi, tùy duyên đi! Bọn họ thích xếp hạng Thanh Vân Bảng thế nào thì làm thế đó đi, chỉ cần đừng tụt xuống là được.
Nhưng nếu như Đổng Lâm Sơn tiếp nhận Luận Võ Lâu quận Tú Thủy, vậy thì dường như có thể thử một lần rồi. . .
. . .
Cùng lúc đó, người mà Sở Hi Thanh không dám gặp vì chột dạ, Ngô Mị Nương thì lại sắc mặt âm trầm như nước.
Nàng đã nhận được tin tức chính xác khi Tùng Trúc Quán biến thành biển lửa, tất hộ vệ và cả Thượng Quan Long Tiển dều bị chém chết tại Tùng Trúc Quán.
Ngô Mị Nương nhất thời nghi ngờ không thôi, sẽ không phải Sở Hi Thanh xuống tay với đám người Thượng Quan Long Tiển đấy chứ?
Bằng không thì vì sao tên này lại mua tình báo về hành tung của Thượng Quan Long Tiển từ chỗ của nàng?
Vấn đề là tu vị của Sở Hi Thanh chỉ vẻn vẹn bát phẩm!
Hai huynh muội bọn họ sống rất vất vả khi mới đến quận Tú Thủy, không giống như là người có gia thế và bối cảnh.
Tuy nhiên, trước đó Sở Hi Thanh từng mua tình báo từ chỗ nàng, rồi đi đến Hỏa Cốt Quật.
Chẳng lẽ mình suy đoán sai lầm rồi?
Lúc đó, người cứu Lục Loạn Ly không phải là thuộc hạ của Đao Kiếm Như Mộng – Lục Trầm, mà chính là một cao thủ khác ở bên cạnh Sở Hi Thanh đã đẩy lùi Huyết Phong Đạo và Bạch Vân Trại?
Hoặc là, người trợ giúp Sở Hi Thanh giết đám người Thượng Quan Long Tiển, chính là di thần của thái tư ở sau lưng Lục Loạn Ly?
Lúc này, khi Ngô Mị Nương đang suy đoán đến chỗ này, thì bỗng nhiên nhìn thấy có hai vị khách đi vào phòng.
“Không ngờ hai vị khách quý lại đích thân đến nơi này, thật là rồng đến nhà tôm mà, làm cho tiểu nữ tử thấp thỏm lo âu.”
Trước mắt nàng là một người trung niên có dung mạo trắng nõn, khó chất nho nhã lại lạnh lùng.
Đây chính là gia chủ Thượng Quan Thần Hạo của Thượng Quan gia, cặp mắt hẹp và dài như cành liễu của hắn đã híp lại, hàn quang bắn ra bốn phía.
Một vị khắc thì tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, con ngươi đen nhánh, sống mũi rất cao, dưới mắt phải còn có một vết sẹo nhỏ.
Hắn mặc một bộ chiến giáp uy vũ, thân hình cao to mạnh mẽ.
Đây chính là Trung Vũ tướng quân Sở Tuyên Tiết đến từ kinh thành.
“Vì sao phải thấp thỏm lo lắng? Mị Nương ngươi không làm chuyện đuối lý, thì cần gì phải sợ hãi?”
Thượng Quan Thần Hạo chắp tay sau lưng, đứng ở phía cửa sổ mà nhìn về phương xa.
Chiến Văn Các của Ngô Mị Nương nằm ở ven sông, phong cảnh không tệ.
Ngô Mị Nương cười khổ một tiếng: “Hôm nay, 1500 gia bình của Thượng Quan gia, kết hợp với hơn ba nghìn binh mã của quân Thiên Bình giết đến Cổ Thị tập, phong tỏa cả trong lẫn ngoài, giọt nước cũng không lọt. Bây giờ ai chẳng biết Thượng Quan gia chủ đang tức giận? Thử hỏi sao Mị Nương có thể không sợ hãi?”
Sau đó, thần sắc của Ngô Mị Nương hơi nghiêm nghị, giọng nói thận trọng: “Nếu như Thượng Quan gia chủ muốn hỏi hung thủ giết Thượng Quan Long Tiển là ai, vậy thì Mị Nương thật sự không rõ ràng! Vị cao thủ cấp độ ngũ phẩm này, giống như là chui ra từ trong khe đá vậy, không nằm trong tai mắt của Mị Nương. Huống chi. . .”
“Phong ba Nghịch Thần Kỳ vẫn chưa kết thúc, bây giwof có rất nhiều cao thủ ẩn núp ở bên trong quận Tú Thủy, ít nhất phải hơn chục người. Mị Nương chỉ có thể thông qua một ít manh mối, mới nhìn ra hành tung của một bộ phận người trong số đó. Còn có một số người am hiểu ẩn nấp và che giấu tung tích thì Mị Nương không tìm được.”
Nàng cũng không nhắc đến chuyện mình được người ta ủy thác, quan tâm hành tung của Thượng Quan Long Tiển.
Ngô Mị Nương tuyệt đối không dám tiết lộ chuyện này.
Nếu như chính là Sở Hi Thanh giết chết Thượng Quan Long Tiển, vậy Ngô Mị Nương nàng chẳng phải là đồng lõa sao?
Nếu như không phải, vậy thì chính là tự mình tìm khổ.
Lần này thật sự bị tên Sở Hi Thanh kia lừa thảm rồi. . .
“Có đạo lý!” Thượng Quan Thần Hạo hơi gật đầu, hắn cho rằng lời nói của Ngô Mị Nương vẫn rất chân thành.
“Bây giờ ta muốn biết tình hình của tất cả cao thủ tứ phẩm và ngũ phẩm đang ở trong quận, đặc biệt là hành tung của bọn họ khi chuyện xảy ra, càng cặn kẽ tỉ mỉ thì càng tốt.”
“Ngài chờ một lát!”
Ngô Mị Nương hơi suy tư, sau đó liền đi vào bên trong.
Nàng tìm kiếm trong một ngăn bí ẩn ở giá sách, lấy một hồ sơ ở bên trong đó ra, rồi đưa cho Thượng Quan Thần Hạo.
“Trong này là những thứ Thượng Quan gia chủ muốn biết.”