Bá Võ

Chương 297: Sắp đột phá (2)

Chương 297: Sắp đột phá (2)

Thượng Quan Thần Hạo xem qua một lượt, ánh mắt hiện lên vẻ hài lòng: “Không sai, con đường tin tức của Mị Nương ngươi quả nhiên là mạnh hơn nhà ta. Ta cũng không biết có cao thủ tứ phẩm của Bắc Thiên Môn và Vô Thượng Huyền Tông đi vào quận Tú Thủy, đa tạ.”
Hắn rút một xấp ngân phiếu từ trong ống tay áo ra, rồi tiện tay bỏ lên bàn bên cạnh.
Mà ngay khi Thượng Quan Thần Hạo chuẩn bị rời đi, Sở Tuyên Tiết bỗng nhiên mở miệng hỏi dò: “Ta nghe nói ngươi là kẻ có tin tức linh thông nhất quận Tú Thủy này? Chắc hẳn ngươi cũng biết tộc đệ Sở Chính Dương của ta đã chết, nếu như Mị Nương ngươi có manh mối gì, ta nguyện bỏ một số tiền lớn để mua. Ngoài ra, ngươi có biết hành tung của đám di đảng Lệ thái tử không?”
Ngô Mị Nương ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Sở Chính Dương làm Thiên hộ ở bên quận Thiên Hải, ta không hứng thú với việc của triều đình, cũng không hiểu nhiều. Tuy nhiên, bên ngoài có dự đoán là cái chết của Sở Chính Dương có liên quan đến vụ án của Tư Đồ Lễ. Thảm án ở tòa bí cảnh cửu phẩm kia rất không bình thường, không phải một mình Tư Đồ Lễ có thể làm ra. Còn về phần di đảng của Lệ thái tử. . .”
Nàng hơi cau mày: “Sở đại nhân ngươi có thể tự đi thăm dò, Mị Nương còn muốn sống thêm một thời gian, không dám tiết lộ nửa chữ liên quan đến Đao Kiếm Như Mộng.”
Sở Tuyên Tiết nghe đến đây thì hơi gật đầu, sau đó đi theo Thượng Quan Thần Hạo ra khỏi Chiến Văn Các này.
Tuy rằng Ngô Mị Nương không tiết lộ nửa chữ, nhưng thật ra thì thái độ của nữ tử này đang ám chỉ cho hắn biết, di đảng của Lệ thái tử đang hoạt động ở hai quận Lâm Hải và Tú Thủy.
Vị này không giống như Cẩm y vệ và Lục phiến môn, điều tra mãi mà vẫn không có thu hoạch gì. . .
Mấy câu nói phía trước cũng cung cấp dòng suy nghĩ mới cho Sở Tuyên Tiết.
Sau khi hai người rời khỏi đó, Sở Tuyên Tiết nhìn lại sau lưng với ánh mắt suy tư: “Nữ nhân này khá thú vị, nàng thuộc về thế lực nào? Một Chiến Văn Sư mà có thể có tin tức linh thông, cấu kết tám quận của Đông Châu sao?”
Thượng Quan Thần Hạo thì lại thần sắc bình tĩnh, sau đó chỉ chỉ vào một ấn ký nhỏ bé ở trên cửa: “Là thế lực này!”
Sở Tuyên Tiết ngưng thần chú ý, phát hiện đó là một chữ “Cơ” rấ nhỏ bé.
Cái chữ này không chỉ nhỏ bé mà còn rất mơ hồ, nếu như không chú ý thì gần như là không thể phát hiện ra.
Sở Tuyên Tiết cảm thấy buồn cười: “Thì ra là Thiên Cơ Quán, là thuộc hạ của Thiên Cơ đạo nhân à!”
Thiên Cơ Quán không chỉ kinh doanh Thiên Cơ Võ Phổ, mà còn là con buôn tình báo lớn nhất thế gian này, rất nhiều nhân vật trên giang hồ đều đến Thiên Cơ Quán mua tình báo.
. . .
Hai huynh đệ Hồ Khản làm việc rất nhanh nhẹn gọn gàng, buổi sáng cùng ngày đã liên lạc với Đổng Lâm Sơn của Luận Võ Lâu cho Sở Hi Thanh.
Song phương hẹn buổi tối ngày kế gặp mặt ở Cổ Thị tập, địa điểm là Tri Vị Cư, một tửu lâu ở ven sông.
Tuy nhiên, sáng mai là huynh đệ Hồ Khản sẽ lên thuyền đến kinh thành, khẳng định là không thể đến dự tiệc, chỉ có thể để Sở Hi Thanh đi một mình.
Lúc này, phong ba về cái chết của Thượng Quan Long Tiển đã lan đến thành Tú Thủy.
Toàn bộ thành Tú Thủy đều là thần hồn nát thần tính, hoắc là giương cung bạt kiếm.
Sở Hi Thanh đi đến cửa hàng bánh bao Phúc Mãn Hương để mua bánh bao thịt, liền trông thấy một đám tộc binh của Thượng Quan gia xuất hiện ở các con phố, tất cả đều võ trang đầy đủ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người đi đường.
Sở Hi Thanh không để ý lắm, Thượng Quan gia làm như vậy không phải là cho rằng có thể điều tra ra cái gì khi giới nghiêm toàn quận, mà chỉ là thông qua phương thức này để nhắc nhở cho cả quận biết, thế lực và uy nghiêm của Thượng Quan gia là không thể xâm phạm!
Mà cũng đúng là mọi người đều câm như hến, khi cất bước đi trên đường phố thì đều là hai mắt nhìn thẳng, không dám lên tiếng. Nhưng sau khi bọn họ rời khỏi đường phố thì lại bắt đầu hóng hớt và nghị luận, thậm chí còn cười trên nỗi đau của người khác.
Sở Hi Thanh thì lại vừa ăn bánh bao thịt vừa đi về võ quán với vẻ mặt thỏa mãn.
Hắn mua bốn lồng bánh bao thịt chưng sủi cảo ở cửa hàng bánh bao Phúc Mãn Hương, đây là ám hiệu muốn lĩnh lương bổng.
Tào Hiên lại phát tiền cho hắn thật, hai người cộng thêm cả tiền hỗ trợ, tổng cộng là 450 lượng bạc, mỗi tháng đều có thể đến nhận.
Tuy răng số tiền này ít hơn khi đánh sinh tử lôi nhiều, nhưng thắng ở ổn định.
Huống hồ, từ khi hắn chém chết Đào Viên trên sinh tử lôi, Tả nha nội đã không tìm được đối thủ với hắn, có thể nói là không ai dám đánh với hắn.
Hiện giờ, Sở Hi Thanh đã thấy hơi hối hận, nếu biết trước thế này thì hắn đã giả vờ giả vịt mà ứng phó vài chiêu trên sinh tử lôi rồi.
Chỉ cần Tào Hiên không cho rằng huynh muội bọn họ chỉ ăn cơm chứ không làm việc, thì Sở Hi Thanh có thể lĩnh phần lương bổng cẩm y vệ này đến chết.
Chỉ là vị của loại bánh bao thịt chưng sủi cảo này thật sự là một lời khó nói hết, ăn vào thì hơi chua, mà bỏ đi thì tiếc.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất