Chương 300: Kích phát đao ý
Đổng Lâm Sơn cho rằng Sở Hi Thanh đến gặp hắn là vì muốn hạ thấp vị trí trên bảng xếp hạng.
Thanh Vân Bảng của Luận Võ Thần Cơ còn có một danh hiệu khác, gọi là bảng đầu heo. Một khi leo lên bảng, đại đa số người sẽ bị đánh thành đầu heo trong vòng một hai tháng đầu, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Danh Hiệp Bảng thì càng thảm hại hơn, gọi là bảng giết heo, tỷ lệ tử vong rất cao. Rất nhiều người vừa mới lên bảng, tháng sau đã có tin qua đời rồi.
Vì vậy, trừ một ít người cuồng vọng trong đám con cháu và đệ tử hào môn quý tộc ra, hoặc là cực kỳ tự tin với thực lực của bản thân mình, thì đại đa số người đều không thích leo lên quá cao ở Thanh Vân Bảng.
Hơn nữa, lần này đúng là Tạ Chân Khanh không hề lấy việc công báo thù riêng, nàng xếp hạng cho Sở Hi Thanh rất công bằng và hợp lý.
Tuy rằng nàng rất hận đôi thầy trò này, nhưng chỉ sử dụng quan hệ để tố cáo Diệp Tri Thu.
Điều khiến Đổng Lâm Sơn giật mình chính là, bối cảnh của Diệp Tri Thu cũng rất cứng. Thế mà lại không bị hủy bỏ chức quan, mà chức vị từ chính chuyển thành thử, thật ra thì không tổn hại gì cả.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì sửng sốt.
Hắn chỉ xếp hạng 83 ở trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng? Từ 89 lên đến 83, chỉ tăng được có sáu hạng?
Quả nhiên là không dựa dẫm gì được vào nữ nhân Tạ Chân Khanh này.
Còn tưởng rằng nàng hận lại thêm hận, nhất định sẽ cho mình leo lên rất cao trên bảng xếp hạng, kết quả lại chỉ bảo thủ như vậy.
May mà mình chạy đến đây một chuyến, bằng không thì không biết khi nào mới có thể đổi được Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ?
Sở Hi Thanh lập tức cầm chén rượu lên: “Đổng thúc hiểu lầm, không phải ta muốn hạ thấp vị trí trên Thanh Vân Bảng, mà là ta cảm thấy quá thấp. Nên muốn mời Đổng thúc hỗ trwoj, giúp ta tăng lên một chút.”
Khi Sở Hi Thanh vừa nói xong, ba người ở trong phòng nhất thời trố mắt ngoác miệng.
“Tăng lên một chút?”
Đổng Lâm Sơn nghĩ thầm, chuyện này thì đơn giản hơn nhiều.
Tuy nhiên, hắn vẫn tỏ vẻ khó khăn, lông mày cũng hơi cau lại: “Chuyện này cũng không dễ làm, bảng xếp hạng này là do lâu chủ chúng ta đích thân làm, kỳ Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí này cũng sắp được in rồi, không dễ sửa lại.”
“Tuy nhiên, ta cũng có chút quan hệ ở Luận Võ Lâu Đông Châu, có mấy vị Giáo khám lang thất phẩm bên đó là đồng liêu nhiều năm của ta. Có thể vòng qua lâu chủ, để mấy vị kia trực tiếp sửa lại bảng xếp hạng. Chỉ là. . .”
Sở Hi Thanh vừa nghe đến đây, hắn liền hiểu ý luôn, lúc này móc ngân phiếu trị giá hai trăm lượng bạc từ trong tay áo ra, đặt ở trước mặt Đổng Lâm Sơn.
“Đổng thúc, tiểu chất hiểu quy củ. Đây là chi phí mở rộng vận doanh, kính xin Đổng thúc vui lòng nhận.”
Đổng Lâm Sơn hơi ngẩn ngơ.
Mở rộng vận doanh? Cái từ này thật là mới mẻ.
Nhưng Đổng Lâm Sơn vừa nghe là cũng hiểu ý của lời nói này.
Hắn liếc mắt nhìn ngân phiếu, trên mặt nhất thời tràn đầy tươi cười: “Dễ nói dễ nói, Đổng mỗ sẽ cố gắng hết sức, hạng 80 là không có vấn đề. Thật ra thì với thực lực của thiếu hiệp, đã đủ để leo lên hạng 75.”
“Đáng tiếc là phía trên không cho tuyên truyền về cuộc chiến ở bí cảnh cửu phẩm Lâm Hải. Nếu vô duyên vô cớ nâng thiếu hiệp lên, chỉ sợ nhiều người không phục. . .”
Sở Hi Thanh thì lại thầm nghĩ, từ 89 tăng lên 80, cũng chỉ tăng có 9 hạng, cái này có thể mang lại bao nhiêu điểm võ đạo chứ?
Hắn mỉm cười, lại móc ngân phiếu một trăm lượng bạc từ trong tay áo ra: “Đổng thúc, con cháu bình dân như chúng ta không dễ trở nên nổi bật, muốn hấp dẫn danh môn đại phái chú ý thì chỉ có Thanh Vân Bảng và Danh Hiệp Bảng trên Luận Võ Thần Cơ, còn kính xin Đổng thúc giúp ta tăng thêm một chút.”
Lục Loạn Ly liền cau mày liễu lại.
Đúng là những danh môn đại phái kia rất thích lựa chọn đệ tử trong Thanh Vân Bảng và Danh Hiệp Bảng.
Đặc biệt là đám con cháu bình dân có thể đứng vững gót chân trong các bảng xếp hạng lớn, thì đều bị các tông phái coi trọng và bồi dưỡng.
Tuy nhiên, cũng chính vì nguyên nhân này nên Thanh Vân Bảng còn được xưng là bảng đầu heo.
Những thiếu hiệp trẻ tuổi leo lên bảng, đều sẽ trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của một số người.
Vì thế, dù là con cháu của các thế gia lớn, thì cũng sẽ bước từng bước trên bảng xếp hạng, nào có ai giống như tên Sở Hi Thanh này chứ?
Chắc là do Sở Hi Thanh đang có tiền, mà hơn một tháng này đều trốn trong võ quán chứ không đi ra ngoài, không biết nguy hiểm ở trong chuyện này.
Chờ đến ngày nào đó hắn nhất định phải đi ra ngoài, thì hắn mới biết lợi hại.
Lục Loạn Ly hơi há miệng, định ngăn cản Sở Hi Thanh, nhưng cuối cùng vẫn bận tâm đến mặt mũi của Sở Hi Thanh, cho nên không mở miệng.
Nàng chuẩn bị trở về thì sẽ khuyên Sở Hi Thanh sau.
Nếu thật sự không khuyên được, thì sẽ dạy dỗ cho tên này biết thế nào là lợi hại.
Lục Loạn Ly không khỏi xoa xoa quả đấm nhỏ của mình.
Nàng vẫn rất có tự tin với khả năng thuyết phục của mình.
Hai tháng tiếp theo, nàng sẽ bỏ chút thời gian rảnh rỗi ra để chăm nom cho tên Sở Hi Thanh này.