Chương 304: Táng Thiên Chi Vũ
Thần sắc Lạc Lương hờ hững: “Các anh em, có thể ra tay rồi, mau đưa kẻ này lên đường đi, rồi chúng ta trở về sơn trại ăn mừng.”
Theo Lạc Lương ra lệnh, một đám đạo tặc có dáng người to lớn, râu tóc như viết ngoáy, khuôn mặt hung hắn lao ra từ trong những con hẻm nhỏ kia.
Bọn họ đều là thần thái ung dung, bước chân thanh thản.
Nơi này có vài trăm người của Bạch Vân Trại, vô số cao thủ, lẽ nào lại không làm gì được một tên bát phẩm?
Một người trong đó đi qua bên cạnh Lạc Lương thì còn mở miệng trêu đùa: “Vì sao không vui vẻ và ăn mừng ở Cổ Thị tập? Lâu lắm rồi chúng ta không đến đây một chuyến, đã sắp quên mất mùi vị của nữ nhân ở Cổ Thị tập rồi.”
Đám người xung quanh nghe thấy thế thì cũng dồn dập cổ vũ và ủng hộ.
“Đúng đúng! Chẳng mấy khi mới đến Cổ Thị tập một chuyến.”
“Lão tử đang có tiền, muốn vui vui vẻ vẻ ở Cổ Thị tập một phen.”
Lạc Lương liếc mắt nhìn đám người này một chút, sau đó nở nụ cười khinh thường: “Nếu như các ngươi không sợ Thiết Kỳ Bang truy sát, thì các ngươi cứ ở lại, Lão tử không ngăn cản các ngươi.”
Mọi người nghe vậy thì nhất thời yên lặng không nói gì nữa.
Rất lâu về trước, bọn họ đã được lĩnh giáo sự điên cuồng của Thiết Huyết Phù Đồ - Thiết Cuồng Nhân.
Bạch Vân Trại cũng làm ăn không vốn ở trên đường thủy, nhưng đến giờ vẫn không dám động vào thuyền của Thiết Kỳ Bang ở trên sông.
Cũng đúng lúc này, nhóm đầu tiên có hơn ba mươi vị đạo tặc đã nhảy vào bên trong Tri Vị Cư từ các cửa sổ.
Ngay sau đó, bọn họ liền phát hiện ra Sở Hi Thanh đang đứng ở sau tấm bình phong bằng đá sau.
Mắt của đám người này đều sáng rực lên, tranh nhau chen lấn lao về phía Sở Hi Thanh.
Nhị trại chủ đã nói trước, người nào chém được Sở Hi Thanh thì có thể lĩnh hai trăm lượng bạc.
Sở Hi Thanh nhìn lạnh lùng nhìn đám đạo tặc như hổ như sói này, giống như là không để ý chút nào.
Mãi cho đến tận khi đám người này lao đến phạm vị một trượng quanh người hắn, thì hắn mới rút thanh đao Kinh Lôi của mình ra.
Sặc!
Một tiếng kim loại vang lên, ngay sau đó là một con cự thú đầu rồng thân sài bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng của Sở Hi Thanh.
Lúc này, con Nhai Tí này đã có nanh vuốt đầy đủ, còn có cả lân phiến (vẩy), trông rất sống động.
Mà cỗ đao ý vô cùng mạnh mẽ này cũng lập tức quét ngang toàn trường, bao trùm cả tòa tửu lâu.
Chỉ trong nháy mắt, ba mươi bảy tên đạo tặc nhảy vào trong tửu lâu đều là thất khiếu chảy máu, hơn nửa trong số đó còn trực tiếp ngất xỉu mà ngã vật ra đất.
Bộ phận còn lại cũng cảm thấy ý thức choáng váng, thân thể cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.
Bóng người Sở Hi Thanh thì lại nhanh như lôi đình, chém chết từng tên đạo tặc bị đao ý áp chế mà vẫn còn có thể đứng thẳng.
Cùng lúc đó, vẻ mặt Lạc Lương hơi thay đổi, trong mắt ngậm lấy vài phần kinh ngạc mà nhìn về phía bên trong tửu lâu.
Nguyên thần và đao ý của cái thằng nhãi ranh này lại mạnh đến trình độ này sao?
Đao ý của Sở Hi Thanh thậm chí còn xung kích đến phía ngoài Tri Vị Cư.
Có một số người trong đám đạo tặc đứng mũi chịu sào, tất cả đều là đầu óc choáng váng, miệng mũi chảy máu.
Người phía sau cũng dừng bước, bọn họ không dám xông vào trong tửu lâu nữa, mà chỉ dùng ánh mắt nghi ngờ không thôi để nhìn tòa tửu lâu tối om ở trước mắt.
“Tất cả dừng lại, người này quá mạnh!”
“Bên trong không có tiếng động, người đi vào đã xong đời rồi.”
“Móa! Tu vị của kẻ bên trong chỉ có bát phẩm hạ thật sao?”
Bát đương gia Phí Lễ Thanh của Bạch Vân Trại cũng là sắc mặt tái xanh đi đến bên cạnh Lạc Lương.
Tu vị của hắn là thất phẩm hạ, mặc một bộ trang phục của nhà nho màu đen, da thịt trắng mịn, dung mạo tuấn lãng, nhìn qua giống như một thư sinh mặt trắng.
“Thật sự là gặp quỷ! Đao ý của kẻ này thật mạnh, thế mà Luận Võ Lâu quận Tú Thủy chỉ xếp hắn ở vị trí 89! Ta xxx cái tiên sư cha nhà nó, cái đao ý mạnh mẽ như này, ngay cả ta cũng muốn né ba phần.”
“Chắc hẳn là Nhai Tí đao ý!” Lạc Lương cắn rơm, suy tư giây lát: “Đổng Lâm Sơn nói loại đao ý này cực kỳ đặc biệt, được truyền từ Huyết Nhai Đao Quân, kẻ địch của hắn càng mạnh và càng nhiều, sát ý càng đậm, thì đao ý của hắn càng mạnh. Nói không chừng đao ý của hắn bây giờ đã lên đến tầng thứ bảy.”
Võ tu cảnh giới thất phẩm bình thường, cũng không thể nắm giữ võ ý tầng thứ bảy.
Phí Lễ Thanh hơi cau mày.
Hắn cũng từng xem qua bài văn mà Đổng Lâm Sơn trình bày về Nhai Tí đao ý, lòng thầm nói quả thật là rất vướng tay vướng chân.
Tuy nhiên, Đổng Lâm Sơn cũng đã nói, Nhai Tí đao ý chỉ có tác dụng ở trong một khoảng cách nhất định.
Với cảnh giới vào đao ý của Sở Hi Thanh bây giờ, chỉ có thể cảm nhận được địch ý ở bên trong phạm vi một trăm trượng.
“Có thể bảo tộc binh của Thượng Quan gia lùi lại một trăm trượng không?”