Chương 307: Táng Thiên Chi Vũ (4)
Khóe môi Sở Vân Vân nhất thời hiện lên một tia ý cười, hạt giống Chân phu vừa thanh công, pháp lực của nàng cũng nước lên thì thuyền lên, đã đột phá đến cảnh giới bát phẩm.
Cùng lúc đó, Sở Vân Vân cũng cảm giác được nguyên thân bị thủng trăm ngàn lỗ của mình đã hơi khôi phục một chút.
Tuy nhiên, một chớp mắt tiếp theo, sắc mặt của Sở Vân Vân hơi biến đổi.
Thân hình nàng lóe lên, bay lượn đến đỉnh chóp của một tòa lầu gỗ ba tầng ở cách đó không xa, phòng mắt nhìn về phía bờ đông của sông Thần Tú.
Thật ra thì Sở Vân Vân cũng không nhìn thấy gì qua một lớp tường thành dầy cộm và nặng nề kia.
Nhưng nàng có thể nhận biết được, Sở Hi Thanh đang xảy ra chuyện rồi.
Mà lúc này, nàng lại không thể ra sức. . .
. . .
Bên trong Tri Vị Cư, mưa tên vẫn tiếp tục tràn lên như châu chấu, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên.
Bên trong tửu lâu toàn là tiếng ‘đoạt đoạt đoạt’, lít nha lít nhít mũi tên cắm trên mặt đất và vách tường, và cả phía trên chăn bông nữa, tổng cộng phải đến hàng trăm hàng ngàn mũi tên.
Sở Hi Thanh vừa ứng phó với một ít mũi tên xuyên qua chăn bông, đồng thời băng bó vết thương cho mình.
Lúc này, có một loạt tên đang bốc cháy bắn vào trong tửu lâu, cắm vào bốn phương tám phương trong tửu lâu.
May mắn chính là Tri Vị Cư được xây ở gần sông, nên khá là ẩm ướt.
Tuy rằng toàn thân tòa tửu lâu này có kết cầu bằng gạch và gỗ, nhưng vì đề phòng ẩm, nên có rất ít vật liệu gỗ, vách tường và cột nhà đều là tài liệu đá và gạch xanh.
Tuy rằng những mũi tên tẩm dầu kia vẫn đang bốc cháy mãnh liệt, nhưng tạm thời vẫn còn chưa thể cháy to được.
Sở Hi Thanh lại lấy Nhai Tí đao ý để dập tắt những đám lửa nhỏ này.
Trình độ Nhai Tí đao ý của hắn đã có thể làm được lấy hư hóa thật, có sức mạnh can thiệp vào hiện thực.
Lúc này, dưới sự kích thích của địch ý và sát ý, đao ý của hắn càng mạnh mẽ hơn, có thể mở rộng đến phạm vi mười hai trượng, bao trùm toàn bộ tửu lâu Tri Vị Cư.
Sở Hi Thanh không chỉ dập tất cả ngọn lửa ở xung quanh, thậm chí còn có thể phá tan pháp thuật.
Mà không lâu sau, lại có từng quả từng quả cầu khói độc to như chậu rửa mặt được ném vào từ phía cửa sổ.
Bên trong toàn bộ tửu lâu, nhất thời tràn đầy khói đặc.
Sở Hi Thanh đã có chuẩn bị từ trước, hắn đã dùng Giải Độc Đan, cũng cầm một cái khăn mặt ngâm nước lên để che miệng mũi.
Nhưng dù là vậy, khói độc gay mũi kia vẫn làm cho hắn cau mày.
Tuy nhiên, đao ý của hắn có thể dập lửa thì cũng có thể dập khói.
Những quả cầu khói độc này có thể là mối họa nhất thời, nhưng chỉ ba cái hô hấp sau, bọn chúng đã không thể cháy nữa.
Nửa khắc thời gian sau, Sở Hi Thanh vẫn bình yên vô sự như trước. Trái lại đám đạo tặc đang ngất xỉu trên mặt đất lại bị mưa tên bắn thành cái sàng, hoặc là bị khói độc hun cho miệng sùi bọt mép.
Lúc này, mày kiếm của Sở Hi Thanh khẽ nhếch lên.
Mưa tên vẫn còn đang tiếp tục, nhưng đã không nhiều bằng lúc trước. Không chỉ tần suất giảm xuống, mà sức mạnh của tên nỏ cũng bắt đầu yếu hơn nhiều.
Đây chính là thứ hắn muốn.
Mũi tên và ám khí của Bạch Vân Trại, chính là mối uy hiếp lớn nhất của hắn.
Chỉ có tiêu hao hết tên nỏ của đối phương, thì hắn mới có thể không cần lo lắng đến tính mạng khi xông ra chém giết.
Sở Hi Thanh yên lặng nuốt một viên Dung Huyết Đan thượng phẩm vào bụng.
Đây là viên đan dược Tả nha nội chuẩn bị cho hắn vào mấy tháng trước, kết quả là Chu Lương Thần không đánh sinh tử lôi, cho nên không dùng được.
Lần bí cảnh cửu phẩm sau, Chu gia cũng chuẩn bị cho Sở Hi Thanh một viên Dung Huyết Đan thượng phẩm, hắn cũng giữ cho đến tận bây giờ.
Mà trận chém giết tiếp theo, hắn tuyệt đối không thể giữ lại chút nào.
Lúc này, bên ngoài tửu lâu, bát đương gia Phí Lễ Thanh cũng đột nhiên vung tay áo lên: “Dừng lại! Để các anh em ngừng đi!”
Phí Lễ Thanh hơi cau mày lại.
Không thể tiếp tục bắn nữa, bằng không thì cánh tay của các huynh đệ sẽ bị phế mất.
Dù là cung tiễn thủ bát phẩm được huấn luyện nghiêm ngặt ở trong quân đội, thì một ngày cùng lắm là có thể kéo cung tên nặng mười thạch sáu mươi lần.
Vượt quá số lần này, thì cánh tay sẽ đau đớn mất sức, thậm chí còn bị thương cơ tay.
Cung tiễn thủ tinh nhuệ trong quân đội còn như vậy, huống chi là đám huynh đệ của Bạch Vân Trại bọn họ.
Hơn nữa, nỏ Phi Hoàng cũng không chịu nổi.
Nỏ không gây tổn thương đến cánh tay, nó có dây tên và máy móc riêng.
Nhưng vấn đề là dây cung và máy móc cũng không chịu nổi, sau khi bắn hàng trăm hàng ngàn mũi tên, dù có cứng cỏi đến đâu thì dây cung cũng sẽ bị hỏng.
“Con bà nó chứ, vẫn phải ra tay rồi. Đội chữ Thanh và đội chữ Cập chuẩn bị một ít thuẫn gỗ, chúng ta tiến lên.”
Phí Lễ Thanh chửi rủa không thôi, rút một thanh trọng giản từ bên hông ra.
Hắn nhìn như một tên thư sinh mặt trắng, nhưng lại dùng binh khí nặng.