Chương 306: Táng Thiên Chi Vũ (3)
Cô gái áo đen này, thân như cuồng phong, đao tựa như vòi rồng, chém một đao khí thế bức người về phía hắn. Một đao này tựa như phong ba vô cùng vô tận, nhất định phải chém chết bọn họ, bao phủ bọn họ!
Hai người Lạc Lương và Chu Dị liên thủ hợp lực, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng cố gắng chống đỡ.
Lúc này, Lạc Lương đã hoàn toàn không rảnh để quan tâm đến Tri Vị Cư, sau khi hắn chống đỡ bảy đao liên tục xong, cuối cùng cũng thở được một hơi.
“Phí lão bát, ngươi đến chỉ huy! Nhất định phải làm thịt tên Sở Hi Thanh kia. . .”
Giọng nói của Lạc Lương bỗng im bặt, chỉ vì hắn bị một đao của đối phương đánh bay ra ngoài bảy trượng.
Rõ ràng là đối phương đang rất tức giận, một đao này vô cùng sắc bén, cách không mà chém vào ngực của hắn, phá tan giáp sắt ở trước ngực của hắn, lại chém ra một vết máu sâu ba tấc.
Sắc mặt Phí Lễ Thanh lại rất ngưng trọng.
Trong lòng hắn đang âm thầm chửi rủa, tứ đương gia Nguyễn Thu nhận vụ làm ăn gì vậy?
18.000 lượng bạc, thật sự là quá thiệt thòi! Chờ việc kết thúc phải đòi thêm tiền của Thượng Quan gia mới được, kiểu gì cũng phải thêm mấy vạn lượng bạc. . .
Sau đó, hắn nhìn tòa Tri Vị Cư tối om kia bằng ánh mắt âm lãnh.
“Một người đi thông báo cho người của Thượng Quan gia lùi về phía sau năm mươi trượng! Đám người còn lại chuẩn bị tên nỏ, bắn chết hắn cho ta. Lão cửu, ngươi chọn vài người, chuẩn bị phóng hỏa thả khói.”
Lần này bọn họ không có khinh địch, bọn họ mang tận năm mươi bộ nỏ Phi Hoàng quân dụng.
Sau vài hơi thở, vô số mũi tên xuyên thấu cửa sổ, thậm chí là cả vách tường mà bay thẳng vào trong Tri Vị Cư.
Còn có một số mũi tên phá tan mái ngói rơi vào trong phòng, đây là một số người dùng thuật bắn cao.
Sở Hi Thanh ẩn thân bên trong công sự đơn giản mà hắn đã chế tạo, tiện tay nhặt một bình Thiêu Đao Tử lên, dửng dưng như không mà uống rượu.
Nhưng mũi tên kia đập vào trên chăn bông và cái bàn, phát ra những tiếng vang “tùng tùng tùng”.
Có một ít mũi tên trong đó xuyên qua vách tường, phá tan mái ngói, nhưng lại không thể xuyên thấu qua những chiếc chăn bông được ngâm nước này.
Mặc dù thỉnh thoảng vẫn có cái đâm vào, nhưng cũng là cung giương hết đà, Sở Hi Thanh tiện tay là có thể đẩy ra.
Hắn vừa uống rượu, hai mắt đồng thời càng ngày càng sáng.
Sở Hi Thanh có thể nghe thấy tiếng binh khí giao tranh ở bên ngoài, Lục Loạn Ly đã đến, nàng đang giải quyết phiền phức lớn nhất.
Tiếp đó, phải dựa vào bản thân mình rồi.
Đùng!
Bỗng nhiên có sáu mũi tên nanh sói xuyên thấu qua, thế như lôi đình vạn cân.
Đây hiển nhiên là xuất phát từ tay võ tu thất phẩm.
Sở Hi Thanh giơ đao trong tay lên, đẩy ba mũi tên nhọn ra, lại lắc mình né tránh, nhưng vẫn bị một mũi tên nanh soi sượt qua bắp đùi.
Sắc mặt Sở Hi Thanh lạnh lùng, trực tiếp múa đao cắt miếng thịt ở quanh vết thương xuống.
Miếng thịt này vừa rơi xuống đất đã biến thành màu đen, sau đó nhanh chóng mục nát.
Mà lúc này, trên thanh trạng thái của Sở Hi Thanh lại xuất hiện hai chữ “Táng Thiên”.
---Ngươi bị thương nhẹ, kích phát trạng thái Táng Thiên Chi Vũ, tố chất thân thể tăng năm phần mười, cũng nắm giữ sức mạnh phá pháp thuật ở trình độ trung đẳng.
Chú: Ngươi càng bị thương, ngươi càng mạnh mẽ!
Sở Hi Thanh cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn tuôn ra từ trong xương cốt và huyết mạch, khóe môi của hắn lại cong lên lần nữa.
Con mồi ngày hôm nay, chưa chắc đã là hắn!
. . .
Võ quán Chính Dương, trong căn phòng gạch xanh của Tạp Vật Viện, Sở Vân Vân đang ngưng tụ Chân phù.
Lúc này, nàng đã đến thời khắc sống còn, chữ Toan bên trong Linh chủng đang bắt đầu thành hình.
Tổng cộng ba loại pháp thuật cửu phẩm hệ hỏa, thêm hai pháp thuật phong và lôi. Phù văn của năm loại pháp thuật khác nhau đang không ngừng hội tụ rồi lại tan ra, ngưng tụ thành Chân phù. Cái Chân phù này đang kêu gọi và kết nối với Chân phù chữ Nghê kia.
Tuy nhiên, một chữ Toan kia vẫn đang vặn vẹo và biến hóa.
Sở Vân Vân lấy tu vị thuật tu cửu phẩm, trực tiếp dòm ngó áo nghĩa căn bản của chín đứa con của rồng, thần thông của Bàn Cổ, có thể hiểu được là khó khăn đến mức nào.
Nó kiêu căng khó thuần, không ngừng thoát khỏi sự khống chế của Sở Vân Vân, diễn biến thành hình dạng khác.
Sở Vân Vân hết sức tập trung, dùng tất cả sức lực để khống chế nó.
Khi cái Chân phù này từ từ ổn định lại, Sở Vân Vân bỗng nhiên cắn đầu lưỡi, phun một ngụm tinh huyết lên phía Linh chủng.
Cái chữ Toan này lập tức thành hình, cũng bắt đầu liên kết và kết nối với cái Chân phù chữ Nghê kia.
Linh khí của cả hai đều tương thông, chân ý giao hòa, cuối cùng hóa thành một con thú nhỏ giống như một con sư tử non màu đỏ thắm.
Con Toan Nghê này khác với con Toan Nghê mà Sở Vân Vân từng ‘nghĩ hóa’ ra, tuy rằng còn thú nhỏ màu đỏ thắm này cũng không sống động, lại ngồi đàng hoàng không nhúc nhích ở giữa không trung trước mặt Sở Vân Vân.
Nó phun khói nuốt lửa, quát tháo phong lôi.