Chương 316: Dương Viêm Thần Nhãn (2)
Sắc mặt Húc Nhật Đông lạnh lẽo, sát ý dâng trào: “Nếu như ngươi xuất hiện trước mặt Húc mỗ, vậy thì đừng hòng trở về kinh thành!”
Trong mắt trái của hắn lại lộ ra một luồng chùm sáng màu đỏ thẫm, có thể đốt cháy tất cả.
Bóng người của Sở Tuyên Tiết nhanh chóng lấp lóe, lại hoàn toàn không thể tránh khỏi chùm sáng kia truy kích.
Quần áo trên người hắn bắt đầu bị thiêu đốt.
Sở Tuyên Tiết bị ép phải sử dụng kiếm phong để chặn, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thân kiếm đã trở nên nóng rực phỏng tay.
Sở Tuyên Tiết lại không hoảng hốt chút nào, trong mắt hắn hiện lên một tia lăng lệ.
Có một cái hộp màu đen trượt xuống từ ống tay áo bên trái của hắn.
Dưới ý chí của hắn, cái hộp sắt này nhanh chóng phân giải thành vô số mảnh nhỏ, rồi bắt đầu bao bọc lấy cánh tay của Sở Tuyên Tiết.
Một chớp mắt tiếp theo, Sở Tuyên Tiết bỗng nhiên lắc mình về phía trước, thế mà lại có thể chống lại Dương Viêm của Húc Nhật Đông, còn đánh về phía mặt Húc Nhật Đông.
Bóng người Húc Nhật Đông trượt về sau, nhẹ nhàng rơi xuống một mái nhà khác, mà nóc nhà của tòa tửu lâu kia đã bị hất tung, toàn bộ thân lầu đều bị đóng băng, đông cứng.
Sở Tuyên Tiết đứng ở trên đám băng, lạnh lùng nhìn Húc Nhật Đông: “Húc Nhật Đông, ngươi cho rằng hôm nay vẫn là hai tháng trước sao? Hôm nay Sở mỗ sẽ bắt người về quy án, cũng đòi công đạo cho cửu đệ của ta.”
Nếu như là hai tháng trước, thì đúng là hắn không phải đối thủ của Dương Viêm Thần Nhãn – Húc Nhật Đông. Nhưng bây giờ, hắn đã có sức mạnh để đứng ngang hàng với người này!
“Bắt ta về quy án? Cũng không sợ chém gió ta quá gãy lưỡi.”
Húc Nhật Đông khinh thường, sau đó lại nhìn về phía cái quyền sáo bằng sắt ở trên tay của Sở Tuyên Tiết, sau đó ‘chà chà’ hai tiếng: “Kiến Nguyên Đế thực sự rất yêu thương và coi trọng ngươi nha. Thế là lại giao Huyền Minh Chi Thủ của Bành Cẩm cho ngươi. Nhưng mà ta nghe nói, Sở gia các ngươi đến giờ vẫn chưa thể luyện hóa hai cái chí bảo kia. . .”
Giọng nói của Húc Nhật Đông bỗng nhiên lại im bặm.
Sở Tuyên Tiết đã tấn công về phía Húc Nhật Đông, phía sau hắn bỗng nhiên hiện ra hình ảnh của một con Huyền Minh cực lớn, quy xà quấn quanh, giương nanh múa vuốt, khí lạnh vô tận lập tức bao trùm bốn phương tám hướng.
Sở Tuyên Tiết đã cảm ứng được vị Dương Viêm Thần Nhãn – Húc Nhật Đông ở trước mắt này đang bị trọng thương, hôm nay hiển nhiên là cơ hội tốt nhất để giết chết người này!
. . .
Sở Hi Thanh đứng ở trên nóc nhà, hắn một tay cầm đao, một tay băng bó cho vai phải của mình.
Trường thương của tên nam tử giáp đỏ kia đã kéo theo một mảng máu thịt của hắn, làm hắn bị thương nặng.
Vì thế nên giờ phút này, cánh tay này của hắn đã không còn bao nhiêu sức lực.
May mắn chính là, Tần Mộc Ca có thiên phú Nhật Nguyệt Kinh Thiên Chi Thủ, trái phải cân đối, nên tay trái và tay phải cũng không khác nhau.
Sau khi Sở Hi Thanh đổi tấm thẻ này thì sức chiến đấu không giảm xuống bao nhiêu.
Tuy nhiên, bây giờ toàn thân hắn đều đau nhức, vết thương trước ngực, vết thương trên đùi và trên vai phải, tất cả đều đau rát.
Càng phiền phức hơn là trạng thái Táng Thiên Chi Vũ đã lên đến cực hạn.
Tuy rằng trạng thái này mang đến cho hắn sức mạnh mạnh mẽ, nhưng cũng làm tổn thương bắp thịt và gân mô, xương cốt kinh mạch toàn thân của hắn.
Chân nguyên toàn thân cũng tiêu hao rất nhiều.
Lúc trước có thiên phú Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết của Tần Mộc Ca chống đỡ, nên Sở Hi Thanh còn không cảm thấy gì.
Khi đó chân nguyên của hắn vẫn luôn khôi phục vào mọi lúc, những vết thương nhỏ bé trong cơ thể cũng khôi phục rất nhanh.
Mà khi hiệu quả của thẻ nhân vật biến mất, hắn lại có cảm giác toàn thân đều đau nhức giống như bị lăng trì, hơn nữa chân nguyên trong kinh mạch của tứ chi đều khô cạn.
Trên mặt Sở Hi Thanh lại không thay đổi chút nào, hắn nhìn về phía ba vị võ tu thất phẩm đang từ từ tiếp cận kia.
Cùng lúc đó, còn có bốn hơi thở ở phía xa xa đang nhanh chóng chạy về phía bên này.
Đó cũng là bốn vị võ tu cấp độ thất phẩm!
Nội tình của Thượng Quan gia ở quận Tú Thủy, thật sự làm cho người ta trố mắt ngoác mồm.
Trong lòng Sở Hi Thanh biết không thể kéo dài hơn nữa.
Ba người trước mắt này không nóng lòng ra tay, một là vì kiêng kỵ sức chiến đấu của hắn, hai là đang chờ đồng bạn của mình chạy đến.
Tuyệt đối không thể để bọn họ có cơ hội bao vây cả trước lẫn sau. . .
Sở Hi Thanh băng bó vết thương của mình xong, lại đổi tấm thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 11 tuổi (bản chính thức) lần nữa.
Lúc này, hai mắt của hắn lại biến thành màu tím lần nữa, mái tóc cũng bắt đầu không gió tự bay.
Một chớp mắt tiếp theo, tay trái của Sở Hi Thanh cầm đao, bóng người lao nhanh như chớp giật, xông về phía người đứng giữa trong ba người trước mặt.