Chương 317: Khổ luyện ngoại công
Người này hẳn là dùng công phu quyền cước, hắn mặc một bộ trọng giáp màu đỏ thắm bao trùm toàn thân, tất cả cơ thể đều được bao trùm chặt chẽ, chỉ để lộ một cặp mắt.
Hai tay hắn thì mang một đôi bao tay bằng kim loại có gai sắt, toàn thân màu vàng óng.
Sở Hi Thanh đoán rằng quyền pháp của kẻ này rất mạnh, đủ để chống lại đao kiếm.
Tuy nhiên, một tấc ngắn một tấc hiểm, một tấc dài một tấc mạnh. Đây chính là đạo lý bên dưới tứ phẩm.
Trước mặt Tần Mộc Ca, kẻ này không có tư cách lấy quyền kháng đao! Cũng là kẻ dễ giết nhất ở trong ba vị võ tu thất phẩm này.
Hai người bên cạnh cũng hiểu ý định của Sở Hi Thanh, cả hai đều tất giận không nhịn nổi.
“Làm càn!”
“Cút về!”
Bọn họ một người cầm song đao trong tay, một người dùng mâu, cả hai phối hợp, trái phải đan xen, tựa như một đôi kéo đang muốn cắn giết Sở Hi Thanh.
Vị võ tu mang quyền sáo màu vàng óng kia thì lại cười gằn một tiếng.
Cái thằng nhãi ranh này tìm nhầm người rồi!
Hắn không tránh không né, một đôi nắm đấm múa phong lôi, tựa như một đôi búa lớn nện thẳng vào ngực của Sở Hi Thanh.
Quyền thế này hùng vĩ mà cương mãnh, đủ để đánh nát sắt thép!
Mắt Sở Hi Thanh hơi híp lại, chú ý đến cương lực màu đỏ thẫm ở quanh thân kẻ này.
Là ngoại công!
Sở Hi Thanh cũng không né không tránh, đao trên tay trái lại nổi lên lôi đình lóng lánh như mây trên không trung.
Hắn đem thanh Nhạn linh đao Kinh Lôi chém vào đôi quyền sáo màu vàng óng kia, trước khi đôi tay này có thể đánh vào ngực của hắn, sau đó lại bổ về phía cổ của người này.
Cực Chiêu – Phong Chi Ngân!
Vị võ tu tu luyện ngoại công này đầu tiên là cười gằn.
Hắn mặc trọng giáp trên người, lại có khổ luyện ngoại công tại người.
Binh khí trong tay Sở Hi Thanh chỉ là một thanh binh khí thất phẩm tàn tạ, há có thể dễ dàng phá tan hắn?
Nhưng mà một chớp mắt tiếp theo, vị võ tu tu luyện ngoại công này đột nhiên hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Nhạn linh đao của Sở Hi Thanh đã phá tan cương khí hộ thể của hắn như là bẻ cành khô, sau đó mạnh mẽ phá tan giáp ở cổ của hắn, không chỉ chém nát khí quản của hắn, mà cũng chém nát cả xương cổ của hắn.
Sở Hi Thanh không thèm nháy mắt một cái, hắn không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Hiện giờ, hắn vẫn đang nằm trong trạng thái Táng Thiên Chi Vũ giai đoạn thứ ba, nắm giữ ‘Trảm thần chi lực’ ở trình độ yếu.
Giờ phút này, hắn còn có thể chém cả lực lượng của thần linh, huống chi là cương lực hộ thể của một tên võ tu thất phẩm?
Sau khi võ tu tu luyện ngoại công gãy xương cổ, hắn đã không thể khống chế thân thể, toàn thân vẫn lao về phía trước theo quán tính.
Thân hình Sở Hi Thanh hơi chùng xuống, rồi nghiêng qua một bên, né tránh quyền phong của vị võ tu kia.
Sau đó, hắn lại coi thân thể của kẻ này là tấm khiên, chống đỡ phác đao và trường mâu của hai vị võ tu thất phẩm bên cạnh.
Ánh mắt Sở Hi Thanh lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào vị võ tu sử dụng đôi phác đao kia.
Vừa rồi, suýt nữa thì hắn có thể chém chết kẻ này.
Nhưng bây giờ đưa kẻ ngày xuống Hoàng Tuyền thì cũng chưa muộn!
Nhưng ngay khi đao trong tay của Sở Hi Thanh sắp sửa chém ra, thần sắc hắn hơi động, nhìn về phía đỉnh đầu của mình.
Lúc này, một bóng người trung niên mặc áo hoa, khoảng tầm bốn mươi tuổi, tay cầm trường kiếm, ngự khí trên không, cương lực rơi xuống như cầu vồng.
Tại trong mắt Sở Hi Thanh, người này giống như một ngôi sao băng to lớn đang nhanh chóng rơi xuống, nhất định phải đè bẹp, nghiền nát hắn mới thôi!
Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh cực lực chống lại, nhưng lại bắt đầu từng bước từng bước tan rã dưới khí thế như núi của người này!
“Gia chủ!”
Hai vị võ tu thất phẩm ở bên cạnh lại vô cùng vui mừng.
Người trung niên mặc áo hoa lao xuống từ trên không trung, chính là gia chủ Thượng Quan Thần Hạo của bọn họ.
Hai người đều tự hiểu lấy mình, nếu như không phải Thượng Quan Thần Hạo chạy đến, thì hai người bọn họ sẽ bị Sở Hi Thanh tiêu diệt từng bộ phận, chém giết từng người một!
Không biết là Sở Hi Thanh có bị ảnh hưởng bởi thẻ nhân vật Tần Mộc Ca hay không, mắt hắn không cảm xúc mà nhìn lên trời, ánh mắt còn rất hờ hững.
Mình phải chết ở chỗ này sao?
Tâm tình của hắn lại bình tĩnh đến kỳ lạ, không rung động một chút nào.
Lúc này, Lục Loạn Ly ở ngoài ba mươi trượng nhìn thấy tình cảnh này thì con ngươi co rụt lại, trái tim cũng nhảy lên đến cổ họng.
Thất khiếu của nàng bỗng nhiên có máu tươi tràn ra, trường đao trong tay thì đột nhiên xuất hiện một vòng sáng bảy màu giống như cầu vồng.
Vòng sáng này vờn quanh thân đao, dường như nó bỏ qua không gian và thời gian, một đao chém thẳng vào đầu của nhị đương gia Lạc Lương của Bạch Vân Trại! Sau đó lại một đao đánh bay trường thương của Chu Dị!
Tiếp đó, bóng người Lục Loạn Ly lao nhanh như chớp, nàng dùng tất cả sức lực để chạy như bay về phía Sở Hi Thanh.
Nhưng khoảng cách ba mươi trượng ngắn ngủi này, lại tựa như lạch trời, mặc kệ Lục Loạn Ly cố gắng và nỗ lực thế nào, đều không thể đi đến bên người Sở Hi Thanh.