Chương 322: Tư cách
Một khắc thời gian sau, Thiết Cuồng Nhân đứng trên bến tàu, đưa mắt nhìn hai người Lôi Nguyên và Diệp Tri Thu đưa Sở Hi Thanh lên một chiếc thuyền nhanh, vượt sông trở về bờ tây.
Dù sao thì Sở Hi Thanh cũng là đệ tử võ quán Chính Dương, hai người Lôi Nguyên đưa hắn trở về võ quán là danh chính ngôn thuận.
Hai vị này đều là sư trưởng của Sở Hi Thanh, tu vị cao thâm, sức chiến đấu mạnh mẽ, Thiết Cuồng Nhân giao Sở Hi Thanh cho bọn họ thì cũng thấy yên tâm.
Sau đó, Thiết Cuồng Nhân lại hơi đau đầu mà nhìn về phía đám phế tích ở sau lưng.
Bên này còn có một đống chuyện cần xử lý đây.
Thiết Cuồng Nhân dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, thuận miệng dặn dò thuộc hạ: “Lại gọi thêm ít người đến đây, lục soát toàn bộ Cổ Thị tập, không buông tha cho bất cứ tên đạo tặc Bạch Vân Trại nào ở Cổ Thị tập!”
“Còn nữa, gọi thêm mấy người đi tìm kiếm ở bãi phế tích kia một chút! Đúng, chính là căn nhà ba tầng bị sụp kia, lúc nãy ta nghe thấy tiếng hít thở ở bên đó, chắc hẳn là dân chúng vô tội bị vạ lây.”
Tri Vị Cư nằm ở ngay bên cạnh bến tàu, đại đa số người ở chung quanh đầy đều là cu li và người kéo thuyền, hoặc thuyền công và người nhà của họ.
Sau khi trận chiến Tri Vị Cư bắt đầu, thì đại đa số người đều đã chạy khỏi nơi này.
Nhưng vẫn còn một ít người không thể bỏ chạy kịp, cuối cùng bị cuốn vào trong đó.
Đặc biệt là khu vực cách Tri Vị Cư 250 trượng, hai vị đại cao thủ tứ phẩm kia có lực phá hoại cực kỳ kinh khủng.
Dường như một người trong đó là Trung Vũ tướng quân Sở Tuyên Tiết đến từ kinh thành, một người khác thì là trọng phạm bị triều định truy nã, Dương Viêm Thần Nhãn – Húc Nhật Đông.
Hai người này đánh rất kịch liệt, nào là hàn băng, nào là liệt hỏa, đám phòng ốc ở chung quanh đều đã bị san bằng.
Rất nhiều người ở Cổ Thị tập đều bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị cuốn vào trận chiến của hai người này, có người thì bị thương nặng, thậm chí đột tử tại chỗ cũng không phải số ít.
Cũng những phòng ốc bị sụp đổ này nữa, sau này chữa trị lại cũng là một chuyện rất phiền phức.
Thượng Quan gia và Bạch Vân Trại có thể phủi mông một cái rồi rời đi, nhưng Thiết Kỳ Bang lại không thể mặc kệ đám cu li kéo thuyền ở trong Cổ Thị tập được.
Thiết Cuồng Nhân híp mắt, lòng thầm nói phải thu tiền đốt chôn, tiền thuốc men, tiền sửa chữa nhà cửa của kẻ đầu têu là Thượng Quan gia mới được.
Việc này dễ làm, rất nhiều thế lực bị tổn thất trong trận chiến Cổ Thị tập này, hiển nhiên là bọn họ cũng tràn đầy oán khí với Thượng Quan gia.
Ngay khi Thiết Cuồng Nhân đang nghĩ xem nên làm gì để ép Thượng Quan gia nôn tiền bồi thường ra, thì Thiết Tiếu Sinh mặc thiết giáp bay xuống từ trên một chiếc thuyền lớn ở phương xa.
“Tình hình thế nào?”
Thiết Tiếu Sinh lăng không mấy cái, liền nhảy đến bên người Thiết Cuồng Nhân, hắn liếc mắt nhìn bốn phía chung quanh.
“Hi Thanh đâu? Hắn không sao chứ?”
“Trọng thương, suy yếu, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, đã được Lôi Nguyên đưa về võ quán Chính Dương để chữa trị rồi.”
Thiết Cuồng Nhân lại chà chà hai tiếng: “Tên nhóc này rất khá! Hôm nay hắn chém hơn một trăm người của Bạch Vân Trại, cộng thêm năm tên thất phẩm. Nếu không phải Thượng Quan Thần Hạo đích thân ra tay, thì sẽ có càng nhiều người chết trong tay hắn. Sau tối hôm nay, Cổ Thị tập sẽ có thêm một truyền kỳ!”
Sau đó, hắn liếc mắt nhìn Thiết Tiếu Sinh một chút: “Tình hình chiến đấu bên chỗ ngươi thế nào? Long Hành đâu?”
“Chạy rồi!” Thiết Tiếu Sinh trợn tròn mắt: “Sau khi ngươi đi thì ta cố gắng trấn áp hắn, nhưng được cha hắn liều mạng cứu về bờ tây rồi. Tuy nhiên, ta vẫn chém được một kiếm lên lưng hắn, trên kiếm còn có độc. Tay của tên kia còn chưa khôi phục, giờ lại bị trọng thương ở lưng, có lẽ trong vòng nửa năm cũng không thể khôi phục như cũ.”
Thiết Cuồng Nhân nghe vậy thì hơi gật đầu.
Sau khi con rắn độc này trở về bờ tây thì sẽ có phiền phức. Nhưng mà nửa năm sau thì Thiết Kỳ Bang đã có đủ lực lượng để áp chế Long gia.
Lúc này, Thiết Tiếu Sinh lại nheo mắt lại, hắn nhìn Thiết Cuồng Nhân, trong mắt bao hàm lửa giận và bất mãn: “Nếu hôm nay ngươi triệu tập nhiều huynh đệ như vậy, thì vì sao không dứt khoát làm thịt tên Thượng Quan Thần Hạo kia luôn?”
“Chưa đến lúc!” Thiết Cuồng Nhân chắp tay sau lưng, bình thản nhìn những chiếc thuyền lớn và xà lan đang lục tục rời đi kia: “Những huynh đệ này không phải là bang chúng của Thiết Kỳ Bang. Tuy rằng bọn họ đều là thanh niên trai tráng, lại học được một ít võ nghệ, nhưng đều không am hiểu chiến trận, cũng chưa được huấn luyện.”
“Nếu như tối nay chiến đấu, thì không biết sẽ thương vong bao nhiêu người. Chúng ta cầm tiền bạc của bọn họ, nuôi dũng mấy ngàn bang chúng của bang phái, cuối cùng lại bắt bọn họ liều mạng vì huynh đệ chúng ta, ngươi nỡ lòng sao?”
Thiết Tiếu Sinh hơi cau mày lại, sau đó lại tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Lời nói của Thiết Cuồng Nhân rất có đạo lý.
Nếu hôm nay đánh nhau thật, tộc binh của Thượng Quan gia tất nhiên sẽ nằm lại ở Cổ Thị tập, nhưng đám cu li và chèo thuyền kia cũng sẽ thương vong cực kỳ nặng nề.
“Ngoài ra. . .” Thiết Cuồng Nhân nhìn tay của mình, cười tự phụ: “Chỉ sáu tháng nữa, là ta nhất định sẽ vào tứ phẩm, huynh trưởng ngươi cũng có hi vọng lên ngũ phẩm, đến khi đó giết người này giống như giết gà giết chó, huynh đệ chúng ta cần gì phải liều mạng?”
Tựa như hắn nhớ ra cái gì đó, ánh mắt hơi thương cảm: “Mạng người cũng không phải rau hẹ, có thể cắt một lứa lại cắt một lứa. Người mà chết rồi, thì cũng không thể mọc lên được nữa.”