Bá Võ

Chương 345: Tam đao lục động (3)

Chương 345: Tam đao lục động (3)

Sở Hi Thanh đã ý thức được không ổn.
Không được, trang bức thế này có vẻ hơi quá rồi. . .
Hắn vô thức muốn lùi về phía sau, nhưng hắn lập tức phát hiện ra đường lui của mình đã bị chặn lại.
Sở Hi Thanh chuẩn bị phi thân nhảy lên, trực tiếp bay lên võ đài, nhưng lại bị mấy thiếu phụ xông đến kéo tay của hắn.
Lúc mới đầu, bọn họ vẫn rất nhã nhặn, rất dịu dàng, chỉ là tặng khăn tay, đồ trang sức, giấy viết thư gì gì đó, tất cả đều nhét vào trong ngực của Sở Hi Thanh.
Nhưng sau đó đã có người kéo quần áo và đai lưng của hắn.
Sắc mặt Sở Hi Thanh trắng bệch, lòng thầm nói thời điểm này mà có người muốn ám sát hắn, vậy thì hắn nhất định sẽ mất mạng!
Tình cảnh này, muốn phòng ngự cũng không phòng được!
Không! Mấu chốt không phải ở chỗ này, mà là những nữ nhân này lại kéo đai lưng của hắn.
May mà đai lưng của hắn làm bằng da, nên cũng khá bền, không thể hỏng trong thời gian ngắn được.
Còn có ba món pháp khí ở trên người hắn cũng sắp không gánh nổi rồi.
May mà một chớp mắt tiếp theo, quán chủ Lôi Nguyên nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức Diệp Tri Thu bay qua phía này. Hai người bộc phát cương lực, mạnh mẽ đẩy các cô gái này ra một bên.
Lúc này, đầu tóc Sở Hi Thanh đã rối bời, quần áo trên người cũng không còn bao nhiêu.
Hắn lại bị một đám nữ nhân đứng vây xem, chỉ cảm thấy xấu hổ và lúng túng đến tận xương tủy.
Trên mặt Sở Hi Thanh thì lại không có cảm xúc gì, vẫn phong độ nhẹ nhàng thong dong như cũ, ôm quyền về phía quán chủ Lôi Nguyên: “Quán chủ đại nhân, đệ tử bây giờ quần áo xốc xếch, không tiện lên đài, có thể cho đệ tử mượn một bộ quần áo hay không?”
Lục Loạn Ly ở phía xa xa nhìn thấy tình cảnh này thì lại không tức giận. Nàng còn che miệng mà bật cười: “Đáng đời!”
Sở Vân Vân không có cười, nhưng lại cắn khóe môi, lắc đầu không thôi.
Ngay khi dưới lôi đài đang rối loạn tưng bừng, La Lễ vẫn đứng bất động tại chỗ.
Thần sắc hắn ngớ ra, như hồn bay phách lạc.
Toàn bộ quá trình trong trận đấu này, Sở Hi Thanh đều không bước một bước nào, hắn không di chuyển một chút nào!
Thậm chí Sở Hi Thanh còn không cần động thủ, trực tiếp dùng mâu lôi và đao gió mà đã có thể giải quyết trận đấu.
Một chỉ cuối cùng của Sở Hi Thanh, chỉ là phòng ngừa mâu lôi và đao gió làm tổn thương đến hắn.
Thì ra kẻ ngu xuẩn và tự đại lại chính là hắn!
Trên đài đá trung ương, giáo đầu Khâu Phong của Bắc viện nhìn La Lễ rồi thở dài một hơi.
“Đáng tiếc cho người này, hết lần này đến lần khác lại gặp phải Sở Hi Thanh. Bằng không thì với sức chiến đấu và thiên phú của hắn, quán quân đã là vật trong lòng bàn tay rồi.”
Hắn ngưng thần suy nghĩ một chút, liền ôm quyền về phía Kiếm Tàng Phong: “Ta muốn xin Giáo Viên Viện ngoại lệ một lần, đặc biệt ban cho La Lễ một bộ chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công.”
Tuy rằng La Lễ này cũng là đệ tử Bắc viện, nhưng không phải Khâu Phong dạy dỗ ra.
Hai năm trước, khi Khâu Phong tiếp nhận Bắc viện thì La Lễ đã đi ra ngoài làm việc, lăn lộn giang hồ, thậm chí hai người bọn họ còn chưa từng gặp mặt nhau lần nào.
Song phương đều không có chút tình thầy trò nào, nhưng Khâu Phong vẫn thương tiếc kẻ này tu hành không dễ, không đành lòng nhìn thấy nỗ lực mấy năm của hắn trôi theo dòng nước.
“Trường hợp đặc biệt?” Kiếm Tàng Phong nhìn La Lễ một chút, sau đó khẽ mỉm cười: “Đúng là người này có chút thiên phú, cũng rất biết kiếm tiền. Có điều, có ban chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công cho hắn hay không thì phải xem kết quả của Huyết Nguyên Đồ Trụ.”
Thật ra thì Kiếm Tàng Phong không quá thích tâm cơ và lòng dạ của La Lễ.
Tuy nhiên, hắn làm người và làm việc, luôn luôn đều là nhìn việc không nhìn người.
Nếu như kết quả thức tỉnh thiên phú huyết mạch của La Lễ tương đối lý tưởng, như vậy hắn cần phải tiếc một bộ chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công sao?
Ngay khi hai người đang bàn luận, phía cổng lớn ở phía nam của thao trường bỗng nhiên truyền vào một tiếng quát to: “Hương dã tán nhân Thượng Quan Thần Hạo đến đây thăm hỏi Kiếm tuần sát sứ và Lôi quán chủ, xin hai vị dành chút thời gian để gặp mặt một lần!”
Tiếng nói này hùng hồn lại trầm lãnh, to và rõ ràng như sấm nổ ở trên không trung.
Kiếm Tàng Phong nghe thấy lời này thì không khỏi ngây người một trận, liếc mắt nhìn về phía cổng nam.
Sau đó, hắn cười gằn một tiếng, lại đi trở về ghế thái sư ở trên đài đá trung ương, sau đó bệ vệ ngồi xuống.
Kiếm Tàng Phong vung tay áo, giọng nói tùy ý: “Truyền xuống, cho hắn đi vào!”
Sở Hi Thanh đã thay một bộ áo xanh của đệ tử, đi theo Diệp Tri Thu lên trên đài đá, hắn cũng nhướn mày nhìn về phía cổng nam của võ quán.
Đám người dày đặc trên thao trường tự giác né tránh qua hai bên, một nam tử có dáng người cao tu, sắc mạnh lạnh lẽo, thong dong bước vào từ cổng lớn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất