Chương 384: Đao ý cực hạn (5)
Sở Hi Thanh lại không sợ chút nào, nhấc đao tiến lên, dáng người vẫn ung dung thoải mái.
Ngay khi song phương tiến cận ba mươi trượng, sau lưng Sở Hi Thanh bỗng nhiên hiện ra một con cự thú đầu rồng thân sài có thần thái dữ tợn.
Nó dài tầm năm trượng, đầu thì to bằng vại nước, lơ lửng giữa không trong. Hơn nữa, nó còn uy phong lẫm liệt, mặc kệ là sừng hay da lông, nanh vuốt hoặc lân phiến (vẩy), tất cả đều rất sống động.
Khoảnh khắc này, mấy trăm tên giáp sĩ đi đầu đều nhíu chặt lông mày, trong mắt hiện ra vẻ đau đớn.
Lúc này, bọn họ cảm giác như có một thanh đao đang chém thẳng vào nơi sâu trong tâm linh của bọn họ.
“Đao ý?” Hai tên đô úy lục phẩm đứng trên vách đá đều kinh ngạc, vẻ mặt chấn động không thôi.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều hiện lên vẻ hồi hộp ngơ ngác.
Tại sao đao ý của kẻ này lại mạnh mẽ như vậy?
Thậm chí còn có thể để cho hai người lục phẩm như bọn họ cảm thấy một luồng uy áp nặng trình trịch!
“Nhai Tí đao ý?” Diêm Quá lập tức nhớ lại những miêu tả bên trong Luận Võ Thần Cơ, gặp mạnh càng mạnh.
Kẻ địch càng nhiều thì đao ý của người này càng mạnh, nhiều nhất có thể làm cho môn đao ý này tăng lên hai đến ba cấp bậc.
Nhưng mà Diêm Quá vẫn không hiểu.
Bởi vì tình hình trước mắt đã vượt qua thường thức của hắn.
Diêm Quá cũng từng nhìn thấy một ít cao thủ trên Danh Hiệp Bảng tu luyện võ ý lên tầng thứ mười, nhưng cường độ võ ý của bọn họ chỉ mạnh hơn đao ý của Sở Hi Thanh lúc này một đường.
Cái tên này có đao ý tầng mười? Đùa gì thế?
Sở Vân Vân đứng ở lối vào khe núi cũng nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ rung động.
Dường như đao ý của tên này lại tiến bộ rồi?
Hắn còn thích hợp tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao hơn cả nàng tưởng tượng!
Thần sắc Sở Vân Vân hơi phức tạp, nàng lại nghĩ đến vị sư phụ chỉ điểm cho mình tu luyện Nhai Tí đao ý khi nàng gia nhập Vô Tướng Thần Tông.
Nếu như sư phụ có thể nhìn thấy tình cảnh này, không biết sẽ vui vẻ đến mức nào. . .
Sở Hi Thanh hai tay nhấc đao, chậm rãi bước đi bên trong khe núi.
“Quỳ xuống cho ta!”
Khoảnh khắc này, con cự thú Nhai Tí kia phát ra một tiếng rít gào chấn động trời xanh.
Hơn trăm tên giáp sĩ ở phía trước đã không thể chống đỡ nổi. Bọn họ là những kẻ đứng mũi chịu sào, bị đao ý trùng kích khiến cho miệng mũi chảy máu, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Sau khi đao ý bạo phát, Sở Hi Thanh cũng cảm thấy não của mình đang sưng lên.
Trong lòng hắn hiểu ra, đây là do sức mạnh nguyên thần của hắn không đủ.
Tuy rằng Nhai Tí đao ý của hắn rất mạnh, nhưng sức mạnh nguyên thần của hắn lại không đủ để chống đỡ, thậm chí còn không đủ để phát huy uy lực chân chính của Nhai Tí đao ý.
Theo lý thuyết, đao ý của hắn bây giờ là tầng thứ tám, cộng thêm địch ý và sát ý và Thần Chi Thương, đao ý của hắn có thể tăng lên đến tầng thứ mười một.
Nhưng mà bây giờ, hắn chỉ phát huy ra được uy lực của tầng thứ chín. Chỉ vì sức mạnh nguyên thần của hắn quá yếu, không chống đỡ nổi.
Vì vậy, sau trận chiến này, nhiệm vụ hàng đầu của hắn là gia tăng sức mạnh nguyên thần của mình lên.
Tuy nhiên, chuyện này không cản trở Sở Hi Thanh tiếp tục gặt hái sinh mệnh.
Lúc này, những nơi Sở Hi Thanh đi qua đều là máu tươi tung tóe. Đám giáp sĩ quỳ trên mặt đất đều không thể phản kháng, tất cả đều bị hắn một đao chặt đầu.
Từng vị từng vị giáp sĩ có tu vị bát phẩm cửu phẩm, lại bị hắn chém đầu tựa như những cái cọc gỗ.
Những giáp sĩ còn đứng thẳng ở phía trước Sở Hi Thanh thì vẻ mặt đã hoàn toàn là sợ hãi, bọn họ cầm thuẫn ở trong tay, từng bước từng bước lùi về phía sau.
Tấm thuẫn và giáp sắt ở trên người bọn họ, đều không thể bảo vệ bọn họ an toàn.
Chỉ cần người tiếp cận Sở Hi Thanh trong phạm vi năm mươi trượng, tất cả đều miệng mũi chảy máu, quỳ xuống mặt đất.
“Đồ con hoang!”
Đây là một tên giáp sĩ quỳ gối ở nơi không xa Sở Hi Thanh.
Hắn chính là một Tổng kỳ của quận binh, quan hàm chính bát phẩm, khi Sở Hi Thanh đến gần thì hắn dùng tất cả sức lực, một kiếm đâm thẳng về phía ngực Sở Hi Thanh.
Có điều, kiếm của hắn vừa mới đâm ra, đầu của hắn đã lăn trên mặt đất.
Đao của Sở Hi Thanh nhanh như chớp như điện, đã vượt qua cực hạn của mắt thường, vung tay lên là đã chặt đứt đầu của hắn.
Mà lúc này, mỗi một bước của Sở Hi Thanh, đều khiến cho đám giáp sĩ kia lùi lại phía sau một bước.
Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời bắt đầu nổi mưa phùn, lại bị cơn lốc trên đầu Sở Hi Thanh quét sạch, sau đó tụ thành một ít bụi băng rơi xuống, tăng thêm vài phần uy thế cho hắn.
Giả Đại Lực đi theo sau Sở Hi Thanh ở khoảng cách ba bước, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Thiếu niên trước mắt hắn này, tựa như có thể lấy một địch ngàn thật! Lại còn không cần hắn nữa.