Bá Võ

Chương 383: Đao ý cực hạn (4)

Chương 383: Đao ý cực hạn (4)

Uy lực của những mũi tên này chắc chắn không thể so sánh với những mũi tên được bắn ra từ trọng nõ. Nhưng lại mạnh hơn những mũi tên của đám cung tiễn thủ kia nhiều.
Chúng nó kết hợp với đao gió, lại có dòng điện quấn quanh, thậm chí có năng lực phá giáp phá cương ở một trình độ nhất định.
Càng trí mạng hơn là, sau khi những mũi tên này rơi xuống, ngọn lửa kia thường cháy hừng hực không tắt. Mặc kệ đám cung tiễn thủ có dập như thế nào thì cũng không tắt, trái lại còn càng cháy càng to.
Mà lúc này, phía mặt đông của khe nói, lại có một cơn gió lạnh lẽo thấu xương thổi qua.
Sở Hi Thanh cảm nhận được sức gió này, hắn hơi ngẩn ra, sau đó lại cười ha ha: “Trời cũng giúp ta!”
Thật ra thì điều này cũng nằm trong kế hoạch của hắn, thời tiết cuối tháng mười hai rồi, chiều gió hoặc là hướng tây hoặc là hướng bắc.
Sở Hi Thanh chỉ là không có bản lĩnh xem thiên tượng, cho nên không biết khi nào mới có gió đến.
Tuy nhiên, việc này cũng không đáng kể, có thì là dệt hoa trên gấm, khiến cho uy lực của mũi tên tăng mạnh, nếu như không có thì vẫn có thể phá địch.
Khi những mũi tên kia liên tục trút xuống, đám cung tiễn thủ ở đối diện liên tục ngã xuống giống như lúa mạch bị gặt hái.
Đám cung tiễn thủ kia chỉ mặc giáp nhẹ, căn bản là không có sức chống cự khi đối mặt với mưa tên này. Bọn họ dùng đao kiếm để chống đỡ, thường chỉ có thể ngăn cản năm sáu mũi tên, sau đó sẽ bị một mũi tên bắn trúng, rồi trong thời gian cực ngắn đã biến thành nhím, sau đó toàn thân đều bốc cháy hừng hực như một bó đuốc.
Những ngọn lửa này lại lan tràn rất nhanh, dưới sự trợ giúp của ngọn gió tây kia, nó nhanh chóng lan ra phía đông, mà sương khói bắt đầu nổi lên.
Gió trợ giúp cho lửa, tất cả những người bị dính một chút lửa thôi, đều sẽ bị ngọn lửa này thiêu đốt ra khắp thân thể.
Điều này khiến cho mấy trăm tên cung tiễn thủ đều kinh hãi.
Trên khe núi chật hẹp này, bọn họ muốn tránh cũng tránh không được, hoặc là bị mưa tên bắn thành cái sàng, hoặc là bị thiêu đốt thành tro bụi.
Mà lúc này, Sở Hi Thanh lại nhanh chân đi về phía bọn họ, hắn còn mang theo cơn lốc càng ngày càng mạnh kia, những mũi tên rơi xuống cũng càng ngày càng trí mạng, càng ngày càng mạnh mẽ hơn!
Giả Đại Lực ở phía sau thì lại ngây người ra, hai mắt nhìn đăm đăm.
Hắn thầm nói, cái tên này thật sự là không nói láo.
Xem tình hình bây giờ, hai huynh muội này có thể phá tên trận của đối phương thật!
Sau đó, Giả Đại Lực vội vàng đạp chân xuống mặt đất, đem những mũi tên quanh đó bay lên, rồi dùng cương lực quấn quanh, ném những mũi tên này vào trong cơn lốc trên đỉnh đầu Sở Hi Thanh.
Thật ra thì ở đây có hơn 19000 mũi tên, Sở Hi Thanh chỉ lợi dụng chưa đến một phần năm. Mỗi một bước của hắn, chỉ cuốn được hơn ba ngàn mũi tên bay lên, vẫn còn rất nhiều mũi tên đều đang rơi xuống giữa đường.
Lãng phí. . . lãng phí. . .
Sở Hi Thanh bước được năm mươi bước, thì có ít nhất 150 vị cung tiễn thủ chết dưới cơn mưa tên.
Chấn Uy đô úy Vân Khai Dương đã phản ứng lại, sắc mặt đen xì: “Thuật sư đâu? Thuật sư chết ở đâu rồi? Mau dừng cơn gió này lại cho ta!”
Diêm Quá ở đối diện hắn thì lại thầm nghĩ, mười mấy vị thuật sư bát phẩm ở trong quân của mình nào có năng lực này chứ?
Khoảng cách thi triển pháp thuật của thuật sư bát phẩm, cao nhất là năm mươi trượng. Huống hồ, mưa tên dày đặc như vậy, nào có không gian để bọn họ thi triển?
Diêm Quá lắc đầu: “Tất cả cung tiễn thủ lùi về phía sau, giáp sĩ tiến lên! Không cần dừng gió, mau dập lửa cho ta!”
Tuy rằng hắn và Vân Khai Dương cũng cắt xén một ít tiền, nhưng vẫn bỏ chút công sức để thao luyện binh lính.
Theo một tiếng ‘oanh’ vang lên, những giáp sĩ ở giữa trận đều dựa vào hai bên vách núi, để cho đám cung tiễn thủ phía trước có một con đường rút lui về phía sau.
Cùng lúc đó, bọn họ giơ trọng thuẫn ở trong tay lên, tựa như từng mảnh từng mảnh vảy giáp bao trùm trên không trung.
Hơn một nghìn tên giáp sĩ này, nhìn qua liền giống như một con rồng dài bằng sắt thép đang phun trào bên trong khe núi.
Những mưa tên kia đánh lên trên trọng thuẫn, phát ra những tiếng vang ‘thùng thùng’ dày đặc, nhưng không thể lay động được chúng.
Tuy rằng những mũi tên lửa này đang thiêu đốt, nhưng lại không thể nào đốt sắt thép. Ngoài ra, rất nhiều thuật sư bát phẩm ở trong trận cũng đang cố gắng dập lửa.
Đứng đầu con rồng sắt thép kia là mười lăm vị trọng thuẫn thủ.
Bọn họ như một vách tường sắt, ngăn chặn tất cả mọi thứ, lại chỉnh tề đẩy mạnh về phía trước.
Phía sau bọn họ là mười lăm vị trọng mâu thủ có tu vị cao đến bát phẩm, bọn họ ăn mặc giáp sắt rất dày, chỉ cái áo giáo này cũng đã có thể phòng ngự đám mưa tên dày đặc kia rồi.
Bọn họ bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, trọng mâu trong tay thì lại vững như bàn thạch.
Chỉ cần kẻ này dám đến gần, mười mấy thanh trọng mâu trong tay bọn họ sẽ đâm người này thành cái sàng.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất