Bá Võ

Chương 394: Không cho phép động vào (3)

Chương 394: Không cho phép động vào (3)

Sở Hi Thanh trực tiếp đeo thanh Thiền Dực Đao ma văn này lên eo, lại cởi mấy thanh đao dự bị ở trên lưng xuống, rồi ném cho một vị đàn chủ Tuyển Phong Đường ở một bên.
Sau đó, hắn chỉ chỉ vào Lưu Định Đường đã bị hắn chém thành cột thịt kia.
“Nhìn kỹ tên này, đừng để cho hắn tự sát! Cũng đừng để cho hắn chết vào lúc này, tìm người biết cách tra tán, để hắn phun địa điểm giấu vàng bạc trong nhà ra.”
Lưu Định Đường nằm tê liệt trên mặt đất, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
Không chỉ là do thương thế bây giờ của hắn, mà còn vì hắn đã dự đoán được mình sẽ phải chịu hình phạt tàn khốc đến mức độ nào.
Lưu Định Đường lại không hề muốn chết.
Hắn là em vợ của quận úy Thẩm Chu, làm sao có thể chết ở chỗ này?
Tiến không có thì có thể kiếm, tay chân cũng có thể mời danh y nối lại, không cần thiết phải chết.
Đối phương muốn tiền, vậy thì cho đối phương là được.
Sở Hi Thanh thì lại bước nhanh đến trước mặt Trí Quả giáo úy Lý Thần Sơn của Thần Sách Đô, cười chắp tay: “Lý giáo úy, ngươi cũng đã thấy tình hình nơi này rồi đấy, hôm nay Sở mỗ sẽ mở đường lập hào ở trấn Tây Sơn, đang cần huynh đệ giúp đỡ! Không biết chư vị huynh đệ của Thần Sách Đô các ngươi có hứng thú đi theo ta không? Các ngươi là lính ở biên quân, Sở mỗ nguyện lấy lương cao và đãi ngộ tốt để giữ chân.”
“Huynh đệ có tu vị cửu phẩm, ta có thể cho tám mươi lượng đến một trăm hai mươi lượng bạc một tháng. Bát phẩm, ta có thể cho ba trăm đến năm trăm. Còn giáo úy ngươi, Sở mỗ nguyện ý cho một ngàn lượng bạc một tháng. Ngoài ra, Sở mỗ còn cho mỗi người thêm năm mươi lượng bạc để xây nhà dựng cửa và chăm lo cho gia đình.”
Sở Hi Thanh nói đến chỗ này, chỉ thấy lòng đau như cắt.
Đối phương có 132 người, mỗi người năm mươi lượng tiền an gia, chính là 6600 lượng bạc.
Tuy nhiên, người xưa có câu, chỉ có trồng cây ngô đồng, thì mới có thể dẫn phượng hoàng đến.
Nếu như hắn không nỡ lương cao, thì làm sao có thể giữ chân đám người này?
Lúc nãy, Sở Hi Thanh cũng nhìn thấy sức chiến đấu của đám người Thần Sách Đô này.
Khi những người này xông lên núi, thì trận hình và kết cấu đều vượt qua Tuyển Phong Đường, toàn bộ quá trình chỉ có vài người bị thương nhẹ, chiến công thì lại có thể sánh vai với Tuyển Phong Đường.
Mũi tên của bọn họ bắn ra, vừa độc lại vừa tàn nhẫn, sức chiến đấu rõ ràng là vượt qua bang chúng của Tuyển Phong Đường một đoạn.
Mà Tuyển Phong Đường đã là đám người tinh nhuệ nhất của Thiết Kỳ Bang, có thể nói là đi nghênh ngang ở địa phương quận Tú Thủy này.
Đặc biệt là vị Lý Thần Sơn này, sức chiến đấu mà hắn vừa thể hiện, đã vượt qua thất phẩm bình thường. . . Mấu chốt là trên người tên này không có một cái pháp khí nào.
Sở Hi Thanh bây giờ rất thiếu nhân thủ.
Nếu như có thể mời chào bọn họ, thì đó chính là kiếm lời rồi.
Lý Thần Sơn được yêu mà sợ, ôm quyền nói: “Ân công nói quá lời, chúng ta đều nợ ân công một mạng! Theo quy củ giang hồ, ân công có lệnh, dù là nhảy vào nước sôi lửa bỏng thì chúng ta cũng không thể chối từ. Chỉ là. . .chúng ta đều là binh lính của Thần Sách Đô, tất cả đều bị triều đình truy nã, chỉ sợ sau này sẽ mang lại rắc rối cho ân công.”
Hắn biết lương bổng và đãi ngộ của Sở Hi Thanh cho là rất có thành ý, vượt qua trình độ lương bổng ở phía nam này.
Đương nhiên, đãi ngộ này không thể so sánh với khi bọn họ ở Thần Sách Đô được.
Tuy nhiên, nơi này là phía nam, hoàn cảnh cực kỳ ôn hòa, cũng không cần bọn họ phải cầm đao liều mạng. Tài nguyên và linh dược, tài liệu pháp khí ở nơi này cũng không thể so sánh với phương bắc.
Theo Lý Thần Sơn biết, một tiêu sư có thực lực cửu phẩm hạ ở bên này, mỗi ngày làm việc mệt gần chết, một tháng cũng chỉ có bảy mươi lượng bạc.
Thành viên bang phái thì nhẹ nhàng hơn, nếu như bang phái không làm việc trộm gà bắt chó, bắt cóc vơ vét, thì mỗi ngày chỉ cần đi tuần tra các con đường là được.
Sở Hi Thanh bật cười một tiếng, không để ý chút nào: “Nếu như ta đã mở miệng, thì sẽ không sợ phiền phức. Chỉ cần các ngươi không nói, thì ai biết các ngươi là tội phạm bị truy nã? Quan phủ có dán cáo thị của các ngươi sao? Dù cho có người báo cáo với quan phủ, chúng ta nói không phải, vậy chính là không phải.”
Triều đình truy nã năm vạn bộ hạ của Thần Sách Đô trong phạm vi cả nước, nhưng có bao nhiêu người để tâm đến đám binh sĩ ở tầng dưới chót này chứ?
Mấy nhân vật nổi danh như Thủy Thương Lãng, Cung Vô Cấu, mới là thứ triều đình quan tâm nhất.
“Lời này nói rất đúng!” Giả Đại Lực gánh trọng kiếm đi đến, hắn cười nói: “Chúng ta đường đường là Thiết Kỳ Bang, còn không đến mức không bảo vệ được hơn một trăm người. Chư vị, nếu các ngươi cảm thấy lương bổng của họ Sở này quá thấp, cũng có thể nghĩ đến đường của ta, lương bổng ở bên chỗ ta, mỗi tháng nhiều hơn họ Sở này mười lượng bạc.”
Hắn cũng cực kỳ thèm đám bộ hạ cũ của Bá Võ Vương này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất