Bá Võ

Chương 404: Thẻ khuôn (6)

Chương 404: Thẻ khuôn (6)

Lúc này, sắc mặt Lưu Nhược Hi lại ngưng trọng: “Đường chủ, thuộc hạ còn có một chuyện muốn bẩm báo. Ngày hôm qua, sau đại điển mở đường, có mười bảy chưởng quỹ của các hiệu buôn đến đây, muốn trả cửa tiệm cho chúng ta, tổng cộng là bốn mươi hai cửa hiệu.”
“Thuộc hạ cảm thấy khá kỳ lạ, liền nghĩ biện pháp để thăm dò chuyện này một phen, có người nói là Thượng Quan gia, Thẩm gia và Long gia trong nội thành đã lên tiếng, mặc kệ là ai dám thuê cửa hàng của Tây Sơn Đường chúng ta, thì đừng hòng làm ăn với mấy nhà bọn họ nữa.”
Bốn ngày trước, sau khi nàng tự tay róc thịt Lưu Định Đường xong, liền hạ quyết tâm gia nhập Tây Sơn Đường, cả đời này làm trâu làm ngựa cho Sở Hi Thanh để báo đáp ơn này.
Sở Hi Thanh lại không coi trọng tu vị của nàng, không muốn thu nạp nàng vào bang.
Mãi cho đến khi Lưu Nhược Hi nói mình am hiểu số học và tính toán sổ sách, tất cả sổ sách của Lưu gia trước kia đều do nàng quản lý, khi đó hắn mới giữ nàng lại, nhận nàng làm tiên sinh phòng thu chi bên trong đường.
Lưu Nhược Hi lo lắng, cực kỳ lo lắng cho hoàn cảnh hiện giờ của Tây Sơn Đường.
Hai mắt Sở Hi Thanh hơi co lại, sau đó liền cười lạnh: “Bọn họ muốn trả cửa tiệm thì trả đi, không cần để ý.”
Bốn mươi hai cái cửa hiệu này cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Dù cho những cửa hiệu này vẫn được thuê như cũ, nhưng nếu Sở Hi Thanh không thể tìm thấy con đường phát tài thích hợp, thì hai tháng sau Tây Sơn Đường vẫn phá sản, không khác gì cả.
Lúc này, tâm thần của hắn bỗng nhiên hơi động, bình tĩnh nhìn thiếu nữ thanh tú ở trước mặt.
Hắn nhớ đến tấm thẻ khuôn nhân vật Tần Mộc Ca (bản 50%) ở trong kho chứa đồ.
Yêu cầu để sử dụng tấm thẻ này là, nhất định phải là nữ tính, tuổi tác không quá mười sáu, nắm giữ nhưng tính cách đặc thù như trung thành, cứng cỏi, dũng mãnh, chăm chỉ.
Không biết Lưu Nhược Hi này có thích hợp hay không?
Lúc này, hắn mở kho chứa đồ của mình ra, thử sử dụng thẻ khuôn nhân vật Tần Mộc Ca (bản 50%) với Lưu Nhược Hi.
Trong đầu hắn liền hiện lên một đoạn nhắc nhở “Phù hợp yêu cầu, có thể sử dụng”.
Hai mắt Sở Hi Thanh cũng theo đó mà nhắm lại.
Lưu Nhược Hi không chú ý đến ánh mắt kỳ dị của Sở Hi Thanh, nàng bắt đầu báo cáo tất cả công việc trong bốn ngày gần đây của mình cho Sở Hi Thanh biết.
Nàng nói chuyện rất có trật tự: “Tất cả tiền lễ và các loại quà tặng ngày hôm qua đã được tính toán rõ ràng. Tiền mặt tổng cộng 12.000 lượng bạc, tất cả đều được đặt trong công quỹ. Quà tặng thì có rất nhiều loại như rượu thịt rau quả, dầu gạo mì muối, gà vịt dê bò vân vân. Ta đã bảo người mang gà vịt dê bò ra sau viện để nuôi, còn dầu gạo mì muối tổng cổng có giá trị hơn một ngàn lượng, đầy đủ hơn ba trăm người dùng một tháng, ta cũng đã nhập kho, rượu thịt rau quả thì đưa đi nhà bếp.”
“Ngoài ra, tuân theo mệnh lệnh của đường chủ, thuộc hạ đã bảo người đóng cửa tất cả thanh lâu và sòng bạc, tất cả nữ nhân đều được phát ba mươi lượng bạc tiền phụ cấp thôi việc. thuộc hạ ‘Đàn chữ Sơn’ của Lý đại ca đang sửa sang lại những phòng ốc này, dự tính ba ngày sau là có thể cho thuê ra ngoài. . .”
Sở Hi Thanh chia 330 bang chúng dưới trướng hắn ra thành bốn phân đàn.
Mỗi một đàn có khoảng tám mươi người, trong đó Sở Hi Thanh khống chế một đàn, ba đàn còn lại thì chia cho Sở Vân Vân, Chu Lương Thần và Lý Thần Sơn, cũng lấy một chữ trong họ tên của bọn họ để làm tên hiệu của phân đàn.
Phân đàn của Lý Thần Sơn được gọi là “Đàn chữ Sơn”.
Lưu Nhược Hi bỗng nhiên hơi biến sắc khi nói đến mấy chữ ‘cho thuê’.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy hơi ngứa, đặc biệt là ở trong xương cốt của mình, có thể nói là ngứa đến tận xương tủy. Cảm giác như có thứ gì đó nóng nóng đang muốn chui ra từ trong xương tủy của mình.
Sau đó, khí huyết toàn thân của nàng dâng trào cuồn cuộn.
“A. . .”
Lưu Nhược Hi không biết đây là do Sở Hi Thanh sử dụng tấm thẻ khuôn nhân vật Tần Mộc Ca với mình.
Nàng không nhịn được, không kiềm chế được mà phát ra một tiến rên rỉ.
Sau đó, Lưu Nhược Hi lại cảm thấy không thích hợp, khuôn mặt nàng đỏ như máu dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người Sở Hi Thanh.
Ánh mắt Sở Vân Vân lại hơi động, nhìn Lưu Nhược Hi với vẻ suy tư: “Tu vị của ngươi dường như đã đến cửu phẩm viên mãn?”
Vẻ mặt Lưu Nhược Hi hơi nghi ngờ và khó hiểu, mờ mịt nhìn chung quanh: “Ta không biết?”
Nàng vốn còn kém một đoạn nữa, nhưng không hiểu vì sao mà chân nguyên của nàng lại lên đến cảnh giới viên mãn rồi.
Sở Vân Vân rất yêu thích cô bé này.
Nàng nắm tay của Lưu Nhược Hi, ngưng thần cảm ứng: “Đúng là đã đến cảnh giới cửu phẩm thượng viên mãn, nhất định phải dùng bí dược, nếu không sẽ là trăng tròn sắp lặn. Nhược Hi, ngươi có bí dược hay chưa?”
Lưu Nhược Hi lắc đầu.
Với gia cảnh vốn có của nhà nàng, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ cho nàng và huynh trưởng luyện võ.
Bây giờ nàng đã cửa nát nhà tan, nào có tiền mà mua bí dược?
Hết chương 404.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất