Chương 409: Đặc sứ Huyết Nhai (1)
Sở Hi Thanh lại đi đến Đông Lộc ở Tây Sơn.
Thật ra thì hắn rất quen thuộc với nơi này, khi hai người bọn họ mới đến quận Tú Thủy, hắn và Sở Vân Vân đã săn thú ở Tây Sơn để sống.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh vẫn nhìn ngắm mười mấy đỉnh núi kia.
Chủ yếu là hắn nhìn nguồn suối ở trên các đỉnh núi.
Tây Sơn có rất nhiều nguồn nước, nhưng đều không ra gì, đại đa số đều chảy về phía bắc, rồi hội tụ vào sông Thần Tú.
Sở Hi Thanh nhìn một vòng, trên mặt lại hiện lên ý cười: “Chỗ này vẫn có thể kiếm tiền, Tây Sơn là một bảo địa, các ngươi nhìn này, khắp núi đều là thuốc, gỗ, nuôi sống mấy trăm người Tây Sơn Đường chúng ta là không có vấn đề.”
Lục Loạn Ly thì lại bĩu môi một cái, vẻ mặt phản đối.
Đúng là bên này có rất nhiều đại thụ che trời, nhưng không phải là loại gỗ quý báu gì.
Những đại thụ kia là nguyên liệu tạo thuyền tốt, nhưng không vận chuyển được chúng nó xuống núi thì cũng không bán được tiền.
Về phần dược liệu thì cũng không khác gì mấy.
Quanh Tây Sơn đều là các loại dược liệu cấp thấp và giá rẻ, chỉ có giao dịch đủ nhiều thì mới có tiền lời.
Mà những thứ này không chỉ vận chuyển khó, mà còn có yêu thú trên núi canh chừng, muốn nuôi sống vài trăm người, nói nghe thì dễ?
Sở Hi Thanh cũng đã có ý tưởng, hắn bắt đầu giục ngựa đi xuống dưới.
Nếu như ý tưởng của hắn có thể thực hiện, không chỉ nuôi sống vài trăm người Tây Sơn Đường, mà sau này ngồi chơi cũng có thể kiếm được mấy vạn lượng bạc một tháng.
. . .
Ba ngày sau, sân sau đại trạch Thượng Quan gia.
Trên giáo trường rộng lớn, Thượng Quan Thần Hạo đứng chắp tay.
Phía trước hắn là một con trâu rừng đen xì, to đến một trượng, nó đang xung kích về phía hắn.
Con trâu rừng này không chỉ có hình thể cực lớn, mà bắp thịt trên người nó còn rất cuồn cuộn, trước ngực còn có lân phiến bao trùm. Mỗi một bước của nó đều làm cho mặt đất run rẩy.
Nó cúi đầu thấp, để hai cái sừng trâu bén nhọn chĩa về phía trước, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân tràn ngập khói đen.
Thượng Quan Thần Hạo không động đậy, mãi cho đến khi con trâu rừng này xung kích đến vị trí năm thước trước mặt hắn, thì hắn mới vung tay trái lên, bỗng nhiên oanh kích lên đầu của con trâu.
Theo một tiếng ‘oanh’ cực lớn xuất hiện.
Con trâu rừng kia lập tức bay lên cao, phần đuôi nó ở trên, phần trán cắm xuống đất.
Chờ đến khi thân thể của con trâu rừng này rơi xuống, thì nó đã không còn bất kỳ tiếng động nào.
Lúc này, một chàng trai tuấn tú mặc trang phục văn sĩ đứng ở rìa thao trường vỗ tay nói: “Thượng Quan gia chủ, tu vị thật là mạnh! Con ma ngưu lục phẩm này, nếu nó xông lên thì ngũ phẩm cũng không dám chống đỡ chính diện, nhưng lại không đỡ được một đòn của Thượng Quan gia chủ.”
Thượng Quan Thần Hạo không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn ‘tay trái’ của mình.
Đây là một cánh tay được rèn đúc từ kim thiết, mặt ngoài có những ánh sáng lạnh lẽo của kim loại, còn có từng cái từng cái hoa văn kỳ dị màu vàng nhạt.
Sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo vẫn thản nhiên như không, nhưng nơi sâu trong đáy mắt lại hiện lên một tia thống hận.
Tay trái của hắn. . .mãi mãi cũng không trở về như xưa.
Nửa khắc thời gian sau, chàng trai tuấn tú kia có hơi mất kiên nhẫn, cười hỏi: “Không biết Thượng Quan gia chủ có thỏa mãn với cánh tay này không? Nói thật, đây là một trong những tác phẩm tốt nhất của Thần Cơ Môn ta vài năm gần đây, nó không chỉ có thể sử dụng như cánh tay bình thường, mà uy lực của nó còn tương đương với pháp khí ngũ phẩm, vẻ ngoài cũng không tầm thường.”
“Thượng Quan gia chủ có thứ này trợ giúp, sức chiến đấu không những không giảm, thậm chí còn tăng lên. Cái giá ta cho ngài cũng rất tốt, không hề dối trên lừa dưới.”
Sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo lạnh lùng, nhìn chàng trai tuấn tú kia một chút, sau đó dặn dò quản gia đang đứng hầu ở bên cạnh: “Dẫn hắn đến phòng thu chi lấy tiền đi!”
Chàng trai tuấn tú nghe vậy liền nở nụ cười, đi theo quản gia rời khỏi chỗ này.
Ngay khi hai người đi ra cửa viện, chàng trai tuấn tú liền nhìn thấy một người trẻ tuổi có mặt như trăng tròn đi đến.
Chàng trai tuấn tú nhận ra người này, đây là đại thiếu Long Hành của Long gia.
Hắn vô thức liếc mắt nhìn tay trái của người này, sau đó lại thở dài một tiếng.
Đáng tiếc!
Cánh tay này đã được chữa trị, bằng không thì lại kiếm được một mối làm ăn.
Long Hành đi vào trong viện, cũng ngưng thần nhìn vào cánh tay trái của Thượng Quan Thần Hạo.
Thượng Quan Thần Hạo lại thu cánh tay kim loại này vào trong tay áo của mình: “Chuyện Tây Sơn Đường đã ổn thỏa chưa?”
Long Hành khẽ mỉm cười, thu hồi ánh mắt lại, cười nói: “Đã xử lý gần xong rồi, sau năm mới, hai mươi hiệu buôn còn lại cũng sẽ trả cửa hiệu lại cho Tây Sơn Đường. Bọn họ cũng đã hứa hẹn, cố gắng không làm bất cứ giao dịch lớn nào ở trong trấn Tây Sơn nữa.”
“Ta có thể đảm bảo sau năm mới, đám người Sở Hi Thanh sẽ không thu được bất cứ đồng thuế nào ở trấn Tây Sơn, cũng không thu được bất cứ tiền thuế vào thành nào quá một lượng bạc.”
Hết chương 409.