Bá Võ

Chương 410: Đặc sứ Huyết Nhai (2)

Chương 410: Đặc sứ Huyết Nhai (2)

Thượng Quan Thần Hạo nghe vậy thì lại hơi cau mày: “Chỉ như vậy thì còn chưa đủ, đám gia tộc ở trấn Tây Sơn thì sao? Bọn họ nói thế nào?”
Long Hành nghe vậy thì cười khổ: “Trước mắt chỉ có ba nhà đồng ý liên thủ chống nộp thuế, còn lại thì chưa nói gì. VỊ thiếu niên Bá Đao kia cũng có chút danh tiếng, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn.”
Ý nghĩ của Thượng Quan Thần Hạo là cổ vũ khuyến khích đám cường hào địa phương liên thủ chống đối nộp thuế.
Mấy tháng sau, người của Tây Sơn Đường không thu được thuế đầu người và thuế ruộng, vậy thì số tiền đó sẽ rơi vào đầu của ‘hương chính’ Sở Hi Thanh kia.
Trong quận cũng có thể danh chính ngôn thuận mà ra tay với Sở Hi Thanh.
Tuy nhiên, chuyện này hoàn toàn khác biệt với chuyện trả cửa hiệu, trả cửa hiệu chỉ là không làm ăn với Tây Sơn Đường. Còn nếu dùng võ lực để chống nộp thuế, vậy thì sẽ trở thành kẻ địch của Tây Sơn Đường rồi.
Vấn đề là lực uy hiếp của Thiết Kỳ Bang rất mạnh, Sở Hi Thanh lại là nhân vật lấy tám trăm bang chúng Tuyển Phong Đường để cướp được trấn Tây Sơn, còn ép Thượng Quan Thần Hạo ba đao sáu lỗ, tự chặt một tay.
Đám cường hào thế gia địa phương lo lắng cũng là chuyện bình thường.
“Để Thẩm Chu nghĩ biện pháp đi, Thẩm gia kinh doanh nhiều năm ở trấn Tây Sơn, chắc chắn có người quen ở bên kia.”
Khóe môi Thượng Quan Thần Hạo hơi cong lên, trong mắt hiện lên một tia lăng lệ: “Ngoại trừ đám cường hào thế tộc này ra, có thể châm lửa thổi gió với đám thợ săn Tây Sơn nữa. Trước kia, Lưu Định Đường dựa vào Bạch Vân Trại và quận quận Tây Sơn, cộng thêm đám trộm cướp ở trên Tây Sơn như Cửu Bả Đao, khi đó hắn mới có thể thu thuế máu từ đám thợ săn Tây Sơn này, còn Sở Hi Thanh dựa vào cái gì?”
Long Hành khoanh tay trước ngực, hơi lắc đầu: “Đến giờ mà Thẩm Chu vẫn không muốn gặp ta, hắn rất tức giận khi hai chúng ta khoanh tay đứng nhìn vào ngày hôm đó.”
“Hắn có tư cách gì để tức giận? Tháng trước ta bị ép phải chặt tay, sao không thấy hắn chạy đến cứu viện?”
Thượng Quan Thần Hạo lặng lẽ cười gằn: “Không muốn gặp, vậy thì để quản gia của hắn chuyển lời đi, hắn muốn lấy lại tây Sơn, xây dựng lại Anh Ma Cốc, vậy thì phải ra sức. Ngươi nói rất đúng, những người như Thẩm Chu, chỉ có ép thì bọn họ mới có thể tham gia với chúng ta. Ngươi và ta liều mạng đấu với Thiết Kỳ Bang, há có thể đỏ cho bọn họ ngồi ngoài làm khán giả?”
Lúc này, hắn lại phát hiện vẻ mặt của Long Hành hơi do dự, ánh mắt hắn không kiên nhẫn: “Ngươi muốn nói cái gì? Có chuyện gì thì nói đi, không cầm giả bộ.”
“Chỉ là không biết có nên nói hay không thôi.” Hai mắt Long Hành ngưng trọng: “Có chuyện rất kỳ lạ, làm ta thấy hơi bất an. Trong ba ngày này, Sở Hi Thanh đang trắng trợn mua thổ địa ở quanh Tây Sơn và phía bắc bến tàu, hoặc là dùng ruộng tốt thượng đẳng dưới tên của hắn để đổi ruộng đất của các địa chủ kia.”
“Ta đến nha môn của quận để xem, khi đến ngày tết, nha môn đã khóa cửa, đám Văn lại kia vốn nên ngừng mộc (nghỉ), lại bị Sở Hi Thanh dùng bạc mời trở về, để sửa chữa và sang tên ruộng đất cho hắn. Lần này hắn mua rất nhiều đất, phải đến hơn bảy trăm khoảnh.”
Thượng Quan Thần Hạo nghe vậy thì sững sờ, vẻ mặt không hiểu: “Người này lại muốn làm gì? Hắn mua nhiều ruộng đất như vậy, lẽ nào muốn chuyển qua làm ruộng để kiếm sống? Còn nữa, hắn lấy tiền ở đâu ra?”
Một đường chủ của bang phái giang hồ không đi làm việc, mà lại làm ruộng ở nông thôn, há không phải là trò cười sao?
“Tiền là mượn từ tay Tả Thanh Vân, ba ngày trước Tả nha nội đã rút bạc ở hai tiền trang, gom góp đủ 90 ngàn lượng cho hắn.”
Giọng nói của Long Hành như hơi suy tư: “Mấu chốt là, tất cả những thổ địa mà hắn mua đều là đất hoang chưa được khai khẩn và ruộng hạ đẳng ở quanh Tây Sơn, ta cũng không biết hắn muốn làm gì.”
Thượng Quan Thần Hạo cũng thấy rất kỳ quái, chuyện này hiển nhiên là một cuộc mua bán lỗ vốn.
Dù cho có khai khẩn đám đất hoang kia, thì cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể kiếm được vốn.
Hắn lập tức không thèm để ý: “Mặc kệ hắn, chúng ta chỉ cần làm theo kế hoạch đã bàn là được.”
Hắn muốn làm cho Sở Hi Thanh không kiếm được một xu một đồng nào ở trấn Tây Sơn.
Thiết Kỳ Bang có thể chiếm trấn Tây Sơn, nhưng nhất định phải bỏ ra hơn mười vạn lượng bạc một tháng để lấp vào cái hố không đáy này.
Nghe nói Sở Hi Thanh còn đóng cửa tất cả thanh lâu và sòng bạc ở dưới trướng Tây Sơn Đường.
Hành động này cũng là cực kỳ ngu xuẩn, cũng khiến cho kế hoạch của hắn dễ dàng hơn.
. . .
Tổng đà Thiết Kỳ Bang, Thiết Cuồng Nhân cũng đã biết chuyện Sở Hi Thanh trắng trợn mua thổ địa ở quanh vùng Tây Sơn.
Hắn nhìn tin tức truyền đến từ nha môn quận xong, lại hơi đau đầu mà xoa huyệt thái dương: “Tháng sau, bảo phòng thu chi chuẩn bị ba vạn lượng bạc. Số tiền này lấy từ tiền riêng của ta, không cần ghi vào trong công quỹ.”
Vị tiểu huynh đệ này, đúng là trí dũng song toàn, nhân nghĩa vô song, nhưng là bản lĩnh kinh doanh sản nghiệp thì lại chẳng ra sao cả.
Hết chương 410.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất