Chương 411: Đặc sứ Huyết Nhai (3)
“Số tiền này là chuẩn bị cho Thiết Cuồng Nhân sao?”
Lúc này, Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch ở ngay bên cạnh, hắn không khỏi nhíu chặt lông mày: “Nhưng bí dược của ngươi thì phải làm sao bây giờ? Phía bắc đã có tin tức về tài liệu chính Thương Sơn Trùng, muốn mua thứ này thì phải mất một số tiền không nhỏ đâu.”
Thần sắc Thiết Cuồng Nhân bình tĩnh, giọng nói hờ hững: “Cũng chỉ là chậm một tháng thôi, chúng ta lấy được trấn Tây Sơn, tuyệt đối không thể để nó sụp đổ.”
“Nhưng nếu như ngươi bỏ qua Thương Sơn Trùng này, không biết lúc nào ngươi mới có thể góp đủ bí dược tứ phẩm. Chuyện có nặng có nhẹ, nguyên công tu vị của ngươi mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ.”
Lâm Thạch hừ lạnh một tiếng: “Người này chẳng những có bệnh thích sạch sẽ, mà còn rất ngây thơ. Không động vào Anh Ma thì cũng thôi, nhưng ta không ngờ hắn còn không động vào cả thanh lâu và sòng bạc. Người như vậy, không thích hợp làm đường chủ của một đường.”
Thiết Cuồng Nhân lại cảm thấy lời của huynh đệ mình hơi quá rồi, hắn liếc nhìn Lâm Thạch một chút: “Tiểu Sở tự có ý nghĩ của mình, hơn nữa, căn cơ của Thiết Kỳ Bang chúng ta là ở trên sông. Sau này lại đẩy mấy cái thuyền trong bang qua, lại cho vài lão chưởng quỹ qua, Tây Sơn Đường vẫn có thể duy trì. Còn về Thương Sơn Trùng, ta có thể mặt dày mà đi tìm các huynh đệ để vay. . .”
Tuy nhiên, Thiết Cuồng Nhân còn chưa nói xong, liền nghe thấy Thiết Tiếu Sinh bỗng nhiên mở miệng: “Ai bảo hắn không biết kinh doanh? Tên nhóc này chính là một thiên tài!”
Lúc này, Thiết Cuồng Nhân và Lâm Thạch đều nhìn về phía Thiết Tiếu Sinh ở bên đối diện bàn.
“Các ngươi lại nhìn lại tin tức mà Lâm chủ bạc của quận nha đưa cho chúng ta đi.”
Thiết Tiếu Sinh cầm một tờ giấy ở trong tay, đưa vào tay của Thiết Cuồng Nhân: “Các ngươi nhìn đám thổ địa mà hắn mua xem, tất cả đều là từng khoảnh từng khoảnh một, từ Đông Lộc cho đến Nam Lộc, lại kéo dài đến trấn Tây Sơn, lại từ trấn Tây Sơn kéo đến sông Thần Tú.”
Thiết Cuồng Nhân hơi ngẩn ngơ, cầm tờ giấy kia lên xem kỹ một lần nữa.
Lâm Thạch thì lại hơi cau mày: “Đất đai nối liền với nhau thì lại làm sao?”
Hắn còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, sắc mặt nhất thời đọng lại.
Thiết Tiếu Sinh thì lại dùng ngón tay dính chút nước trà, bắt đầu vẽ vời lên cái bàn bát tiên ở trước người.
“Các ngươi nhìn đi, đây là Tây Sơn, đây là trấn Tây Sơn, đây là sông Thần Tú. . .”
Sau đó, Thiết Tiếu Sinh vẽ một đường liên kết và khu vực này lại.
“Nếu như chuyện này thành công, sau này Tiểu Sở không cần phải làm gì cả, ngồi chơi cũng kiếm được đầy bồn đầy bát.”
Lúc này, Thiết Cuồng Nhân và Lâm Thạch đều nhìn chằm chằm vào cái hình vẽ kia, con ngươi của hai người họ co lại. Sau đó hai người bọn họ lập tức ngẩng đầu lên, hai mặt nhìn nhau.
Lâm Trạch kinh dị không thôi, trên mặt Thiết Cuồng Nhân thì lại tràn đầy vẻ vui mừng.
. . .
Lúc này, Sở Hi Thanh đang đứng chắp tay ở bên sông Thần Tú, hắn vô cùng đắc ý mà nhìn vùng đất mình đã mua.
Một đám người ở bên cạnh hắn như Sở Vân Vân, Lục Loạn Ly và Chu Lương Thần vân vân, tất cả đều liếc mắt nhìn hắn.
Tả Thanh Vân cũng đứng ở trong đó.
Vị nha nội này cầm quạt xếp trong tay, vẻ mặt bao hàm bất đắc dĩ: “Hi Thanh, ngươi xác định những thứ này có thể kiếm tiền cho ngươi sao?”
Ba ngày trước, khi Sở Hi Thanh tìm hắn để vay tiền, thì Tả Thanh Vân khá là vui mừng.
Hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng vì chuyện ở Tri Vị Cư.
Thân là một đài chủ lớn nhất ở Miếu thị, lại không thể bảo vệ được lôi thủ ở dưới trướng của mình.
Sau khi Sở Hi Thanh gặp phải cảnh vây giết, thì hắn lại không xuất hiện, toàn bộ quá trình đều biến mất tăm.
Người biết thì biết là đêm đó hắn đã trở về trong thành, người không biết thì còn có thể cho rằng hắn bán đứng Sở Hi Thanh.
Tả Thanh Vân từ cảm giác lúng túng, cũng thấy hổ thẹn, cho nên không dám đi gặp mặt Sở Hi Thanh.
Bởi vậy, khi Sở Hi Thanh chủ động tìm tới cửa, Tả Thanh Vân vô cùng vui vẻ.
Điều này chứng tỏ tiểu Sở cũng không quan tâm, tiểu Sở vẫn coi Tả Thanh Vân hắn là bạn bè!
Hắn không do dự chút nào, lập tức đáp ứng lời thỉnh cầu vay 90 ngàn lượng bạc của Sở Hi Thanh.
Tả Thanh Vân không lo Sở Hi Thanh không trả nổi.
Một đường chủ Tây Sơn Đường, một thiên kiêu kiêu xếp hạng 60 trên Thanh Vân Bảng, không đến nỗi không trả nổi 90 ngàn lượng bạc.
Nhưng lúc này, Tả Thanh Vân lại thấy hơi hối hận rồi.
Cũng không phải là hắn không nỡ số tiền này, mà là sợ Sở Hi Thanh bị lừa gạt.
Cái tên này vì muốn nhanh chóng mua được đám đất hoang này, không chỉ ra giá cao hơn gấp đôi, mà còn cầm hai trăm khoảnh ruộng thượng đẳng trong tay ra, đổi lấy đất hoang ở ruộng hạ đẳng của người khác.
Sở Hi Thanh thì lại tràn đầy tự tin, ngón tay hắn chỉ ra bờ sông: “Chắc chắn là sẽ kiếm được! Nha nội, ngươi nhìn đi, ta chuẩn bị xây tám cái kho lớn ở bên kia, lại xây thêm ba còn đương ở phía nam, hơn 120 quán bán đồ, sau đó ngồi thu tiền thuế thôi thì cũng có thể kiếm được hai vạn lượng bạc một tháng. Tương lai, nói không chừng nơi này sẽ trở thành một cái tiểu Cổ Thị tập.”
Hết chương 411.