Bá Võ

Chương 422: Tiếng hót đầu của Lưu Nhược Hi (1)

Chương 422: Tiếng hót đầu của Lưu Nhược Hi (1)

Diệp Kinh Nguyên giơ tay lên, hút quyển trục trong tay Sở Hi Thanh vào trong tay của mình, mở ra xem xét một lượt.
Sau đó, vẻ kinh ngạc trong mắt hắn càng ngày càng đậm.
Đây quả thật là nét chữ của Tần Mộc Ca!
Hắn không thể nhận sai được!
Sắc mặt Diệp Kinh Nguyên nhất thời trầm xuống, quét mắt nhìn đám người ở đây với vẻ nghi ngờ không thôi: “Vì sao các ngươi lại phát hiện ra? Sao các ngươi lại biết mà kéo đổ giá sách này?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Vương Chính.
Bọn họ cũng cảm thấy chuyện ngày hôm nay quá trùng hợp.
Vẻ mặt Sở Hi Thanh hơi quái dị: “Là Vương Chính sư đệ ngã xuống, nên kéo đổ giá sách.”
Vấn đề là một võ tu bát phẩm có hạ bàn vững chắc làm sao có thể tự nhiên ngã xuống đất được? Lại còn trùng hợp kéo giá sách này xuống?
Sắc mặt Vương Chính thì lại tái nhợt như tờ giấy, suýt nữa thì khóc lên.
Vương Chính cũng cảm thấy chuyện ngày hôm nay tràn ngập kỳ lạ, mà chính mình có hiềm nghi rất lớn.
Đây nhất định là có người hãm hại mình.
Vương Chính lập tức nhìn về phía Sở Hi Thanh, sau đó rời ánh mắt đi luôn.
Hôm nay, bọn họ gặp Sở Hi Thanh ở cửa Tàng Kinh Lâu, hoàn toàn là trùng hợp.
Còn nữa, khi hắn té ngã thì cảm giác như có một luồng chân nguyên dị chúng ẩn núp ở trong cơ thể đang điều khiển mình kéo giá sách này xuống.
Đây rõ ràng là năng lực của một vị võ tu cao phẩm. . .
Mặc dù Sở Hi Thanh là thiên kiêu Thanh Vân Bảng, nhưng vẫn không có năng lực để làm chuyện này.
Vương Chính lại híp mắt nhìn về phía Hướng Quỳ.
Mấy ngày trước, Hướng Quỳ bỗng nhiên kéo mọi người cùng nhau trở về võ quán, đi Tàng Kinh Lâu nghiên cứu võ đạo.
Hướng Quỳ không có năng lực khống chế chân tay của hắn, nhưng sau lưng Hướng Quỳ có rất nhiều cao thủ có năng lực làm chuyện này.
Người này là kẻ khả nghi nhất!
Đám phản nghịch tông môn Nam Thiên Môn này, quả nhiên là xấu đến mức không thể xấu hơn!
. . .
Sở Hi Thanh cho rằng võ quán sẽ lại giam lỏng bọn họ một thời gian như lần ở Thần Binh Viện.
Kết quả là sau khi Kiếm Tàng Phong đến, hắn chỉ nhìn thấy quyển trục kia một lát, sau đó hỏi vài câu đơn giản, cuối cùng liền phất tay cho bọn họ rời đi.
Chỉ có Vương Chính xui xẻo là bị giữ lại.
Sở Hi Thanh tiếp tục đi xem Chân Ý Đồ của Dưỡng Nguyên Công.
Tuy nhiên, hắn chỉ ở lại Tàng Kinh Lâu không đến nửa canh giờ, liền nhận được tin phù của Thiên hộ Cẩm y vệ Tào Hiên.
Vị này lại hẹn gặp mặt với Sở Hi Thanh, địa điểm vẫn là tửu lâu Thúy Vân.
Lời nói trong tin phù tràn ngập ý lo lắng, chỉ hai chữ ‘mau chóng’ mà đã dùng tận ba lần.
Sở Hi Thanh lại cố tình kéo dài thời gian, đợi đến nửa canh giờ sau, bức tin phù thứ hai của Tào Hiên xuất hiện, thúc giục hắn nhanh đến tửu lâu Thúy Vân.
Khi Tào Hiên nhìn thấy Sở Hi Thanh, mặt hắn đã đen xì: “Vì sao bây giờ mới đến?”
“Trong võ quán phát sinh một chuyện lớn, ta cũng không dám đi ra!”
Mặt Sở Hi Thanh không biến sắc, mở miệng giải thích: “Dù gì ra cũng phải giả vờ giả vịt một phen chứ, không thể để võ quán biết ta là người của Cẩm y vệ được!”
Tào Hiên thầm nghĩ, bây giờ võ quán Chính Dương cũng không quan tâm ngươi có phải Cẩm y vệ hay không.
Đến địa vị như Sở Hi Thanh, thậm chí Vô Tướng Thần Tông còn chủ động đưa bọn họ đến nhậm chức ở Cẩm y vệ và Lục phiến môn, thậm chí là cấm quân hoặc đại nội.
Sau đó, sắc mặt hắn nghiêm nghị, nói vào đề tài chính: “Chuyện lớn mà ngươi nói, có quan hệ với biến cố trong Tàng Kinh Lâu đúng không? Ta nghe nói hôm nay lại phát hiện ra bút tích của Bá Võ Vương – Tần Mộc Ca ở trong Tàng Kinh Lâu của võ quán? Trong đó còn có một tấm bản đồ?”
“Đúng là có việc này.” Sở Hi Thanh giả bộ giật mình: “Thiên hộ đại nhân đã biết rồi? Tin tức của Cẩm y vệ thật nhanh!”
Ánh mắt Tào Hiên ngưng trọng, giọng nói hàm chứa vẻ khẩn trương: “Hi Thanh, ngươi có nhớ bức bản đồ kia không? Còn cả văn tự ở trên đó nữa?”
Sở Hi Thanh nhất thời nở nụ cười, sau đó hắn tỏ vẻ mờ mịt: “Trưa nay ta uống chút rượu, trí nhớ có hơi mơ hồ không rõ. Đúng rồi, lúc trưa Thiên hộ đại nhân nói thế nào về chuyện của Trí Quả giáo úy Ngụy Dương ý nhờ?”
“Chuyện này là không thể!” Giọng nói của Tào Hiên chợt cao vút.
Sau đó, hắn nhìn vẻ mặt của Sở Hi Thanh ở bên đối diện, lại chợt hạ giọng xuống: “Tuyệt đối không thể giao Ngụy Dương cho ngươi được! Ngươi đừng nghĩ nữa. Việc này ta đã báo lên Đông trấn phủ ty, đã ghi vào trong danh sách, hắn tuyệt đối không thể thoát tội. Ngươi có thể đổi điều kiện khác, chỉ cần không quá đáng thì ta có thể đáp ứng ngươi.”
Hiện giờ, đại nội trong hoàng cung cực kỳ coi trọng chuyện dư nghiệt Thần Sách Đô.
Bắt Ngụy Dương là công lao sáng giá nhất trong thời gian gần đấy, hắn há có thể giao cho Sở Hi Thanh?
Hết chương 422.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất