Chương 423: Tiếng hót đầu của Lưu Nhược Hi (2)
Sở Hi Thanh bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn, sau đó nở nụ cười: “Được rồi, vậy thì đại nhân cho ta ba mươi, năm mươi viên Tứ Chuyển Kim Thân Đan trước đi. Ngoài ra, võ quán chúng ta sẽ mở Huyết Nguyên Đồ Trụ vào tết nguyên tiêu, Cẩm y vệ có ba mươi danh ngạch, ta muốn một cái.”
“Ba mươi năm mươi viên Tứ Chuyển Kim Thân Đan? Ngươi coi thứ này là cải trắng sao? Chỉ là tài liệu chế tạo thôi cũng đã có giá 1500 lượng rồi.”
Tào Hiên chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, như kiểu sắp nội thương.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân càng nhanh càng mạnh, thì sẽ càng dễ bị hắn khống chế.
Sắc mặt Tào Hiên lạnh xuống: “Nhiều nhất là cho ngươi thêm tám viên, đủ để ngươi tu luyện đến tầng thứ ba. Còn nữa, ngươi muốn danh ngạch Huyết Nguyên Đồ Trụ làm gì?”
“Chuẩn bị cho thuộc hạ của ta.” Vẻ mặt Sở Hi Thanh thản nhiên: “Ta đã nói rồi, ta rất coi trọng Lưu Nhược Hi, muốn bồi dưỡng nàng thành cánh tay cánh chim của mình, nên đương nhiên phải suy tính cho nàng rồi. ta muốn lấy được tâm của nàng, thì phải làm việc rộng rãi, bằng không thì làm sao có thể để cho một thiên kiêu Thanh Vân Bảng hiệu lực cho ta chứ?”
Trên thế giới này, cứ tròn một năm là võ tu và thuật sư có thể sử dụng Huyết Nguyên Đồ Trụ một lần, mà lần đầu tiên tiếp xúc sẽ có lợi ích nhiều nhất.
Bởi vậy, theo lý thuyết thì tiếp xúc với Huyết Nguyên Đồ Trụ càng sớm càng tốt.
Lưu Nhược Hi bây giờ chỉ là đệ tử nội môn ba lá, nếu như đi con đường bình thường, thì phải chờ đến khi trở thành đệ tử chân truyền của võ quán mới được tiếp xúc, mà vậy thì phải chờ đến nửa năm sau.
Sở Hi Thanh lại lắc đầu, tiếc hận không thôi: “Thật ra thì Trí Quả giáo úy Ngụy Dương kia cũng chỉ là một tên đào binh của Thần Sách Đô mà thôi, phía trên cũng không coi trọng bao nhiêu, Thiên hộ đại nhân giao hắn lên thì cũng không vớt được công lao gì, chi bằng giao hắn cho ta. Chỉ cần ta có thể cứu được người này, Lưu Nhược Hi nhất định sẽ khăng khăng một mực đi theo ta.”
Hiện giờ giao người cho hắn, thì hắn sẽ thu tay lại. . .
Tào Hiên thì cảm thấy nhưng câu nói này của Sở Hi Thanh là đang trào phúng mình.
Trong lòng hắn càng kinh ngạc và nghi ngờ.
Hơn mười ngày trước, hai huynh muội Sở gia đột nhiên đến nhà Lưu gia để tìm Lưu Phổ.
Ngay đêm hôm đó, Sở Hi Thanh liền tiêu diệt Tây Sơn Đường của Hải Thanh Bang, chém giết Lưu Định Đường, giải cứu Lưu Nhược Hi.
Trong lúc đó, người này còn chiêu mộ hơn một trăm vị tinh nhuệ của Thần Sách Đô vào dưới trướng mình.
Tào Hiên nghi ngờ người này rất có thể có quan hệ với dư nghiệt Thần Sách Đô.
Tuy nhiên, dựa theo thái độ và lời nói của Sở Hi Thanh ngày hôm nay, thì người này dường như không có quan hệ và che giấu gì với Thần Sách Đô cả, cũng không có chút kiêng kị nào, không giống như người trong lòng có quỷ.
Chẳng lẽ là do mình nghĩ nhiều rồi?
Không! Không thể nào.
Lưu Nhược Hi chỉ là một đệ tử nội môn ba lá của võ quán Chính Dương mà thôi, thiên phú và ngộ tính đều chỉ ở mức trung thượng, nào đáng giá để Sở Hi Thanh coi trọng như vậy? Còn bó ra cái giá lớn như vậy để lung lạc?”
Tào Hiên híp mắt: “Cũng được! Nhưng nàng tiếp xúc với Huyết Nguyên Đồ Trụ bằng con đường của Cẩm y vệ chúng ta, ngươi không sợ tương lai nàng sẽ bị tông môn kiêng kị sao?”
Sở Hi Thanh thấy buồn cười: “Che mặt không phải là được rồi sao? Vô Tướng Thần Tông sẽ không quan tâm các ngươi để ai đi tiếp xúc với Huyết Nguyên Đồ Trụ. Đúng rồi, nơi này có giấy bút hay không? Ta vẽ cho ngươi.”
Chốc lát sau, chưởng quỹ của tửu lâu Thúy Vân đã mang giấy bút lên.
Sở Hi Thanh bắt đầu múa bút, đầu tiền là vẽ một bức Chân Ý Đồ, sau đó mới sao chép và miêu tả bản bút ký kia.
Mãi đến tận cuối cùng, hắn mới vẽ bản đồ.
Tàn Hiên nhìn mấy hàng chữ “Ngày mùng 7 tháng chín, nhìn thấy một ánh sáng màu đỏ son lao lên trên không. . . “, trong lòng hắn lập tức nhảy lên.
Khi Sở Hi Thanh vẽ xong bức bản đồ kia, Tào Hiên lại biến sắc: “Cái này không thể nào! Trong đại lao Cẩm y vệ, lấy đâu ra báu vật gì?”
“Vậy thì ta không biết.” Sở Hi Thanh thả bút xuống, ánh mắt thả nhiên: “Khi đó có sáu người ở đó, tất cả đều nhìn thấy tấm bản đồ anfy. Thiên hộ đại nhân, nếu như ngươi không tin, có thể tìm chứng cứ từ con đường khác.”
Tào Hiên thì lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh.
Chẳng lẽ cái tên này không biết tấm bản đồ này mới là quan trọng nhất sao? Cần phải vẽ Chân Ý Đồ và bút ký của Bá Võ Vương – Tần Mộc Ca ra trước, cuối cùng mới vẽ tấm bản đồ này sao?
Cái này đã làm lỡ bao nhiêu thời gian của hắn?
Phải để người này mau chóng tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân lên tầng thứ ba, bằng không thì sẽ là kẻ gây họa.
“Ngươi chờ ở chỗ này, lát nữa ta sẽ bảo người mang Tứ Chuyển Kim Thân Đan đến cho ngươi.”
Sau đó, Tào Hiên sắc mặt tái nhợt lao ra ngoài cửa sổ, sau đó bước chân vội vã mà lao về phía của đại lao Cẩm y vệ.
Lúc này, hắn đã khẩn trương và vội đến mức còn không thèm đi cầu thang rồi. . .
Sở Hi Thanh nhìn bóng lưng của Tào Hiên, khóe môi hơi cong lên, sau đó ung dung rót rượu uống một mình.
Một bàn thức ăn ngon và rượu ngon như vậy mà không ăn, quả thực là lãng phí.
Hết chương 423.