Chương 426: Tiếng hót đầu của Lưu Nhược Hi (5)
Giờ phút này, toàn bộ khu phía nam thành Tú Thủy đều là núi chuyển đất sấp. Một tiếng nổ cực lớn vang lên, để cho người trong phạm vi mười dặm đều bị chấn động màng nhĩ.
Cẩm y vệ còn chưa kịp phản ứng, thì viên thiên thạch kia đã nện trúng đỉnh chóp của khu đại lao phía nam.
Cuồng phong càn quét khắp nơi, vô số đá vụn bay tán loạn, mưa lửa bay lả tả, nóc pháo đài trực tiếp bị nổ một lỗ thủng cực lớn, toàn bộ khu vực phía nam bị sụp đổ mất gần một nửa. Ngọn lửa màu đỏ thắm vọt lên hơn ba mươi trượng, làm cho cả tòa thành này đều sáng như ban ngày.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi, tiếp đó có hơn hai mươi bóng người liên tục lao vào bên trong khu vực phía nam.
Bọn họ liên tục va chạm, cưỡng ép phá nát những vách tường đá kia ra thành từng cái từng cái lỗ thủng, hoặc là lao vào từ trong từ trong lỗ thủng mà thiên thạch kia tạo ra.
Lúc này, quận quân và Cẩm y vệ ở bên ngoài pháo đài đã tụ tập lại, mưa tên đã phong tỏa phía chân trời, lại bị hai đại hán mạnh mẽ cường tráng chạy đến từ phía tường thành đánh tan như bẻ cành khô.
Hai người này hình như là xuất thân từ ma đạo, nên cực kỳ thích giết chóc. Nơi bọn họ đi qua đều là máu thịt tung tóe, chân gãy tay vụn bay bốn phía.
Lục Loạn Ly tê cả da đầu, trong những người này có năm kẻ tu vị tứ phẩm, còn lại đều có tu vị ngũ phẩm.
Chút tu vị của Lục Loạn Ly so sánh với đám người này, thì hoàn toàn không đáng chú ý.
“Chúng ta đi!”
Sở Hi Thanh chọn đúng thời cơ, không chút do dự lao về phía khu vực phía bắc.
Vẻ mặt của mấy người Lý Thần Sơn hơi rung lên, đi theo sát sau lưng Sở Hi Thanh, động tác của tất cả đều rất nhanh nhẹn gọn gàng, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất để lao về phía khu vực phía bắc.
Thực lực của Lưu Nhược Hi là yếu nhất, nhưng nàng vẫn có thể theo kịp mọi người.
Rõ ràng là nàng chỉ có Khinh Vân Tung tầng ba, dáng người lại như lôi như điện, như quang như ảnh, khiến cho mấy người ở đây đều choáng váng.
Khi năm người đi vào trong khu khía bắc, quả nhiên là đám người canh gác nơi này đã bị dẫn qua bên khu phía nam.
Cả tòa pháo đài phía bắc này chỉ còn hơi trăm tên ngục tốt trông giữ.
Sở Hi Thanh giết vào pháo đài từ cửa chính, một đường đi đến tầng thứ năm của pháo đài, phá hư tất cả đầu mối trận pháp bên trong này.
Thật ra thì uy lực của trận pháp bên trong này khá bình thường, có cũng như không. Nhưng những trận pháp này lại khống chế ba cửa ra vào của pháo đài.
Dưới tình huống Sở Vân Vân không bại lộ thực lực, năm người cũng không thể đánh xuyên qua pháo đài được, vì thế phá hoại mấy đầu mối trận pháp này cũng là một chuyện rất quan trọng.
Khi năm người thế như chẻ trẻ giết đến tầng thứ năm, liền nhìn thấy một vị võ tu lục phẩm mặc trang phục phó thiên hộ cẩm y vệ đang đứng chặn ở cầu thang.
Vẻ hắn mắt hàm chứa tức giận: “Đám đạo chích từ đâu tới, cút xuống cho ta!”
Phía sau hắn bỗng nhiên xuất hiện một đôi cánh chim sắt thép mở rộng, vô số ám khí dâng lên từ trong đôi cánh chim này, rồi bắt đầu oanh kích về phía bọn họ tựa như mưa to gió lớn.
Huyết Thiết Châm, Mao Ngưu Châm, Kim Tiễn Tiêu, phi tiêu, tên nỏ. . . vân vân và mây mây. Tất cả phải nhiều đến hàng trăm hàng ngàn, dày đặc như mưa, phong tỏa từng tấc không gian.
Tuy nhiên, màn mưa ám khí này chỉ duy trì được gần nửa cái hô hấp thì đã bị ép phải đình chỉ.
Sở Vân Vân triệu hoán ra một con Toan Nghê, nơi nó đi qua, tất cả những ám khí nhỏ hơn đầu ngón tay đều trực tiếp bị hòa tan.
Con Toan Nghê to gấp ba lần con mèo nhà này vồ về phía trước, liền khiến cho toàn thân vị võ tu lục phẩm kia bốc chảy.
Hắn có cương khí hộ thể khá mạnh, trong lúc nhất thời là không gặp nguy hiểm.
Song, bóng người của Lục Loạn Ly đã xông lên, xuất hiện ở trước mặt hắn, một ánh đao ba màu tựa như ảo mộng, chém thẳng vào trán của người này.
“Đừng hòng!”
Người kia quát to một tiếng, dùng một đôi cánh sắt bảo vệ trước người mình.
Đôi cánh sắt thép này lại dễ dàng bị Lục Loạn Ly chét nứt ra.
Tuy nhiên, hắn còn có khổ luyện ngoại công.
Ánh đao ba màu của Lục Loạn Ly chém vào lồng ngực của hắn, thế mà chỉ vào thịt ba tấc.
Người kia rên lên một tiếng, vẻ mặt dữ tợn: “Đây là Như Mộng Đao của Đao Kiếm Như Mộng – Lục Trầm, ngươi là di đẳng của thái tử . . .”
Lời nói của hắn im bặt, chỉ vì trọng kiếm của Lý Thần Sơn đã nện vào đầu của hắn. Không chỉ làm cho đầu của hắn bị lún sâu hai tấc, mà còn làm cho người này đau đớn không thôi.
“Các ngươi đừng hòng phá được Bá thể của ta!”
Người này máu me đầy mặt, thân thể run lên, nhưng vẫn sừng sững không ngã.
Nhưng khoảnh khắc này, một ánh đao màu trắng xẹt qua.
Đó chính là Thiền Dực đao ma văn của Sở Hi Thanh, thế mà một đao liền chém đầu kẻ này xuống rồi!
Toàn bộ quá trình, Lưu Nhược Hi đều không có cơ hội để ra tay, nàng chỉ thấy mình quá chậm chạp và trì độn.
Thầm nghĩ thực lực của mấy người đường chủ thật sự là quá mạnh.
Một tên cao thủ lục phẩm tu luyện ngoại công, đường đường là phó thiên hộ Cẩm y vệ, nhưng vừa đối mặt thì đã bị giết chết.
Hết chương 426.