Bá Võ

Chương 427: Tiếng hót đầu của Lưu Nhược Hi (6)

Chương 427: Tiếng hót đầu của Lưu Nhược Hi (6)

Khóe môi Sở Vân Vân cũng hơi cong lên.
Một đao này của Sở Hi Thanh có thể nói là rất đẹp.
Lấy khoái đao cực hạn để loại bỏ khổ luyện Bá thể, đây là phương pháp đơn giản và hữu hiệu nhất.
Chỉ cần nhanh đến mức chân nguyên của đối phương không kịp phản ứng, thì khổ luyện Bá thể này có cũng như không.
Mà tốc độ đao của Sở Hi Thanh lại nhanh đến mức, chỉ có một số cực ít người ở trong cấp độ thất phẩm mới có thể so sánh.
Sở Hi Thanh không trì hoàn ở tầng thứ năm này quá lâu, bọn họ dùng đao kiếm phá hoại trận pháp một phen, sau đó liền vội vã rời đi.
“Nhược Hi, ngươi ở lại chỗ này, đừng để cho thuật sư của Cẩm y vệ chữa trị trận pháp. Nếu như gặp phải cao thủ không để đối đầu, thì có thể dùng Bạo Viêm Phù ta đưa ngươi để cảnh báo. Nếu như chúng ta không cứu viện kịp, thì ngươi phải ưu tiên bảo toàn tính mạng của mình!”
Đây là vì phòng ngừa đường lui của mình bị chặn lại.
Lưu Nhược Hi nghe vậy, đầu tiên lại hơi hoảng hốt.
Nhưng đã lập tức bình tĩnh lại: “Đã rõ!’
Nàng dừng bước chân, đứng ở trên cửa thang tầng năm, một tay đè đao, đưa mắt nhìn bóng lưng của mấy người Sở Hi Thanh.
Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly đều quay đầu nhìn lại, trong mắt chưa vẻ kinh ngạc.
Dường như Sở Hi Thanh quá tin tưởng vào Lưu Nhược Hi này thì phải? Đây chỉ là một cô bé có tu vị bát phẩm hạ thôi mà.
Tuy nhiên, cân nhắc đến chuyện trong pháo đài bây giờ cũng không còn cao thủ gì, hai cô bé và Lý Thần Sơn cũng không để ý nhiều.
Chỉ cần chờ đến khi Lưu Nhược Hi cảnh báo, thì bọn họ chạy nhanh một chút về cứu viện là được rồi.
Tuy nhiên, khi bọn họ đi xuống tầng thấp nhất của đại lao, thì vẻ mặt lại vô cùng kinh ngạc.
Dọc con đường này, bọn họ cũng nhìn thấy mấy chục Cẩm y vệ và ngục tốt ở ven đường.
Nhưng trạng thái chết của đám người này rất thê thảm, máu tươi toàn thân bị rút sạch, da thịt trắng đến đáng sợ.
Sở Hi Thanh ngạc nhiên không thôi, lòng thầm nói thời điểm này mà còn có người không để ý đến ‘Nghịch Thần Kỳ’ ở khu nam, mà còn chạy đến khu bắc cướp tù.
Khi hắn chạy về phía trước, đi đến đại sảnh ở dưới tầng thấp nhất của đại lao, sắc mặt hắn liền đọng lại.
Trong đại sảnh này thế mà lại có tám người đang đứng.
Người đứng ngay giữa là một nam tử có dáng người tầm trung, khuôn mặt tròn vo, mặt trắng nõn nà, đôi mắt nhỏ, cái mũi nhỏ, nhìn qua như là vắt mì.
Người này chính là Kiếm Tàng Phong, hắn xách ngược trường kiếm, thần thái thong dong tự nhiên.
Đối diện hắn là một nam tử mặt trắng như ngọc, môi đỏ như máu, đầu đội một cái nga quan màu đỏ.
Nơi giữa trán hắn có một vệt màu xanh giống như kiếm.
Sở Hi Thanh cũng nhận ra kẻ này, đó chính là Huyết Phong Kiếm – Lý Đạo Quy!
Sáu người còn lại đều là thuộc hạ của Lý Đạo Quy, tất cả đều mặc huyết y, từng người cầm binh khí trong tay, vây quanh Kiếm Tàng Phong.
Khi đoàn người của Sở Hi Thanh xuất hiện, đuôi lông mày của Kiếm Tàng Phong hơi nhướng lên, lời nói hàm chứa vẻ kinh ngạc: “Tiểu Sở?”
Sở Hi Thanh là che mặt.
Nhưng một cái khăn che mặt này, đối với Kiếm Tàng Phong mà nói thì chẳng khác gì không tồn tại, hắn chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra thân phận của Sở Hi Thanh.
Theo giọng nói của Kiếm Tàng Phong, đám người Huyết Phong Đạo cũng trở nên nghiêm túc hơn, đồng thời chú ý đến đám người Sở Hi Thanh.
Trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ sát ý mãnh liệt.
Sở Hi Thanh đầu tiên là tê cả da đầu, lòng thầm nói thật là trùng hợp, ngàn tính vạn tính, cũng không tính được sẽ gặp đám Huyết Phong Đạo ở đây.
Hắn lập tức vứt bỏ những suy nghĩ lung tung, cười ra tiếng: “Thật là trùng hợp! Kiếm tuần sát sứ, ta và Huyết Phong Đạo cũng có chút ân oán. Nếu ngươi không ngại, chúng ta cũng muốn tham gia, giúp đỡ một phen?”
Kiếm Tàng Phong nghe vậy thì cười ha ha: “Thực sự là niềm vui bất ngờ! Có các ngươi hỗ trợ, hôm nay bọn họ càng khó chạy thoát.”
Hôm nay, hắn đi vào nơi này chính là để bắt tên Lý Đạo Quy này, kẻ cầm đầu khiến cho Vô Tướng Thần Tông mất mặt!
Mà ngay khi Sở Hi Thanh đè đao, ngưng thần chú ý.
Lưu Nhược Hi đang canh giữ ở tầng năm, nàng cũng nắm chặt thanh đao trong tay mình, nhìn về phía cầu thang.
Lúc này, một thiếu niên toàn thân huyết y, dung mạo âm nhu đang từ từ bước từng bước từng bước một.
Bước chân của hắn rất nhẹ, lại tựa như đạp thẳng vào nội tâm của người khác.
Người này ngước mắt nhìn Lưu Nhược Hi một chút, đầu tiên là cảm thấy hơi bất ngờ, sau đó lại mỉm cười: “Không ngờ ở đây còn gặp được đồng đạo cướp ngục. Lại còn là một bát phẩm hạ, sao thế? Ngươi đứng ở chỗ này là muốn cản ta à?”
Sắc mặt Lưu Nhược Hi lúc xanh lúc đen, lại âm trầm như nước.
Nàng nhận ra người trước mắt này, hắn là Chu Huyết Y của Huyết Phong Đạo, là một thiếu niên cao thủ xếp hạng 86 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng.
Lưu Nhược Hi vốn tưởng rằng mình sẽ sợ hãi, nhưng lúc này trái tim của nàng lại nhảy ầm ầm lên.
Một luồng nhiệt huyết lan tràn ra tứ chi của nàng, chiến ý vô song tuôn ra từ nơi sâu xa trong tâm linh của nàng.
Trong mắt Lưu Nhược Hi đã lộ ra vẻ sắc bén.
Đường chủ đã dặn dò nàng thủ ở chỗ này, như vậy thì trừ phi là bất đắc dĩ, bằng không thì nàng tuyệt đối không chắp tay nhường đường cho ai cả!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất