Bá Võ

Chương 437: Nghịch Thần chi hỏa (4)

Chương 437: Nghịch Thần chi hỏa (4)

Tào Hiên nhíu chặt lông mày.
Trong đầu hắn vô thức hiện lên bóng người của Sở Hi Thanh.
Không phải Tào Hiên đa nghi.
Sở Hi Thanh có động cơ này, cũng có thực lực nhất định. Hiện giờ hắn đã chấp chưởng Tây Sơn, đã có thể điều động vài vị cao thủ, nên hiềm nghi rất lớn.
Vấn đề là . . . người này có can đảm như vậy sao?
Tuy nhiên, mặc kệ là đúng hay không, thì hắn cũng không thể manh động.
Hắn đã không thể nào tùy ý nắm lấy người này.
Tào Hiên có thể đến cửa bắt người, nhưng phải gánh chịu hậu quả nhất định.
Giống như hắn biết rõ dưới trướng Sở Hi Thanh còn có hơn một trăm tên bộ hạ của Thần Sách Đô, nhưng lại chỉ có thể giả vờ như không biết vậy.
Một khi không có chứng cứ xác thực, thì hắn không thể không chịu đựng phản phệ.
Sở Hi Thanh có cấu kết rất sâu với đám thế gia bên Lâm Hải, mà Thiết Kỳ Bang có thể thuận buồm xuôi gió ở quận Tủ Thủy, phát triển đến quy mô như bây giờ, cũng không chỉ là dựa vào võ lực của hai huynh đệ Thiết thị.
Ý nghĩ của Tào Hiên thay đổi rất nhanh, sau đó hắn nghiến răng nghiến lợi, đè ý nghĩ trực tiếp đến cửa bắt người xuống: “Sau khi lửa tắt, cẩn thận thăm dò hiện trường, xem xem có dấu vết nào hay không, rồi cẩn thận tra hỏi đám phạm nhân còn sống kia một phen. Còn cả Ngụy Dương nữa, xem xem có thi thể của người này hay không, thi thể lại có phải đúng là Ngụy Dương hay không!”
Lúc này, trong lòng Ngụy Dương có một loại cảm giác không tên.
Hôm nay, hắn và Sở Hi Thanh mới nói chuyện của Ngụy Dương, đại lao Cẩm y vệ lập tức xảy ra chuyện như vậy, có phải rất trùng hợp rồi không?
Tuy nhiên, quyển trục và sách ở trong ngăn bí mật ở Tàng Kinh Lâu, lại đúng là bút tích của Tần Mộc Ca.
Lá cờ của Nghịch Thần Kỳ, cũng đúng là nằm trong khu phía nam của đại lao Cẩm y vệ.
. . .
Lúc này, Sở Hi Thanh đã trở về đại trạch của hắn ở trấn Tây Sơn.
Ngụy Dương được hắn sắp xếp ở một gian phòng nhỏ ở góc trái, do Lưu Nhược Hi chăm sóc.
Thương thế của vị Trí Quả giáo úy này rất nặng.
Toàn thân hắn đều là vết thương bị tra tấn, bị gãy xương ở mười bảy nơi khác nhau, nguyên khí toàn thân cũng cực kỳ thiếu thốn.
Ngoài ra, còn có ba gân mạch bị đánh gãy, nhất định phải nhanh chóng nối lại.
Sở Hi Thanh không thể không mời một vị danh y ở trên trấn đến trị thương cho Ngụy Dương.
Mãi cho đến khi tình hình của Ngụy Dương ổn định lại, Sở Hi Thanh mới rời khỏi căn phòng này.
Hắn đi trở về chủ viện, phát hiện Sở Vân Vân đang ôm cột cờ Nghịch Thần Kỳ. . . cũng chính cái trường thương dài một trượng tám kia, nàng đang ngồi ở trong đình viện.
Mà lúc này, trên thân của cây trường thương có từng ngọn lửa màu trắng quấn quanh xoay quanh, nhìn qua tựa như một con rắn lửa màu trắng.
Mi mắt Sở Hi Thanh hơi nhếch lên, vẻ mặt kinh ngạc, đi qua hỏi: “Những ngọn lửa này là thế nào, có thể sử dụng cây thương này rồi à?”
“Ta cũng không biết!” Sở Vân Vân nhìn cây thương trong tay với vẻ quái lạ.
“Lúc nãy, ta truyền chân nguyên vào trong thì đột nhiên nó phát sinh biến hoa, cũng không biết những ngọn lửa trắng này là gì, lại có tác dụng gì?”
Mấu chốt là thông qua cây thương này, nàng có thể cảm ứng được phương hướng đại khái của lá cờ kia.
Tuy rằng không giống như lúc ở đại lao Cẩm y vệ, khi đó Sở Vân Vân cảm giác mình chỉ cần hơi suy nghĩ, lá cờ kia liền xuất hiện ở trong tay của nàng. Nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể cảm ứng được lá cờ kia đang ở một nơi cách nơi này khoảng ba trăm dặm, hơn nữa còn đang di chuyển rất nhanh.
Nó đi một vòng quanh biên giới quận Thái Sơn, sau đó lại đi về phía tây, chuyển hướng về phía tây của Vũ Châu.
Sở Vân Vân nghi ngờ không thôi, suýt nữa thì nghi ngờ luôn cả trí nhớ của mình.
Mình và Nghịch Thần Kỳ không có liên quan gì thật sao?
Sau đó, nàng không nghĩ lung tung nữa, bỗng nhiên đâm một thương vào tảng đá bên cạnh.
Cây trường thương trong tay nàng đâm thủng tảng đá kia, có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Tuy nhiên, Sở Vân Vân lại hơi cau mày: “Tựa như vô dụng thật!”
Tảng đá này bị xuyên thấu, hoàn toàn là dựa vào sức mạnh của nàng, bản thân cây thương này không có biểu hiện ra năng lực kỳ lạ gì, độ sắc bén cũng chỉ miễn cưỡng so sánh được với trường thương cấp độ bát phẩm.
Những tia lửa trắng kia tựa như là hư ảo, không có chút tác dụng nào cả.
Sở Hi Thanh cảm thấy hơi thất vọng, nói với vẻ tiếc nuối: “Xem ra vẫn phải tìm lá cờ kia rồi.”
Tuy nhiên, hôm nay Sở Vân Vân không ra tay là đúng, từ tình cảnh ngày hôm nay đến xem, dù lá cờ Nghịch Thần Kỳ kia có khôi phục oai của thần khí khi nằm trong tay Sở Vân Vân, thì cũng sẽ để cho bọn họ rơi vào tuyệt cảnh.
Có điều, ngay khi Sở Hi Thanh chuẩn bị thu hồi tầm mắt, thần sắc hắn bỗng nhiên hơi động, nhìn về phía màn hình huỳnh quang hư ảo trong tầm mắt của mình.
Hắn phát hiện trong thanh trạng thái của mình có thêm bốn chữ “Nghịch Thần chi hỏa”
Hết chương 437.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất