Bá Võ

Chương 446: Bọn họ đoán sai Tây Sơn Đường (2)

Chương 446: Bọn họ đoán sai Tây Sơn Đường (2)

Ngụy Dương nghe thấy có gần hai vạn huynh đệ Thần Sách Đô chết ở Lạc Phượng Sơn, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Hắn chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn, tức giận và hận đến phát điên.
Khi Ngụy Dương nghe thấy mấy câu tiếp theo, thì lại sững sờ một lần nữa, lòng thầm nói đây là cái quỷ gì?
Vị đường chủ của Tây Sơn Đường này, vừa mới cứu hắn từ trong đại lao của Cẩm y vệ, kết quả Lưu Nhược Hi còn được Cẩm y vệ đề cử đi thức tỉnh huyết mạch?
Tuy nhiên, hắn nghe thấy Thần Sách Đô tương đối lành lặn, Lưu Nhược Hi cũng bình yên vô sự, thì vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Lý Thần Sơn đánh giá Ngụy Dương một phen: “Đúng rồi, tình hình của ngươi bây giờ thế nào? Còn có thể múa đao nghịch thương không?”
“Ta vẫn tốt.” Ngụy Dương ngưng thần quan sát bên trong thân thể mình một lát: “Vết thương ngoài đã sắp khôi phục hoàn toàn rồi, chỉ là nguyên khí bị tổn hao rất nhiều, nhưng nếu như ta đã tỉnh lại, thì nhiều nhất mấy ngày là có thể khôi phục. Chỉ là chiến đồ trên người đã bị phá mất sáu bức, may mắn chính là tên cẩu tặc Tào Hiên kua không phá Dạ Lang Thôn Nhật Đồ trên người ta, chắc hẳn là giữ lại để làm bằng chứng cho thân phận của ta.”
Lý Thần Sơn hơi gật đầu.
Ngụy Dương ngất xỉu gần mười ngày mới tỉnh lại, có thể thấy thương thế của hắn rất nặng.
Tuy nhiên, sức khôi phục của võ tu ở trạng thái hôn mê và tỉnh táo là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt.
“Ngươi đi theo ta!”
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, đi về phía chủ viện của tòa đại trạch này.
Vẻ mặt Ngụy Dương nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo phía sau.
Đi được một lát, bọn họ đi đến một căn hầm có cửa sắt cực kỳ dày cộm nặng nề, vách tường cũng rất dày.
“Đây là tầng hầm bí mật của Lưu Định Đường, dùng để cất giữ vàng bạc.”
Lý Thần Sơn đẩy cửa, cất bước đi vào trước.
Lúc này, trước mặt của hai người là một chồng thỏi bạc ở trong góc, còn có một cái giá bày binh phí và pháp khí.
“Ý của đường chủ là, chờ sau khi ngươi tỉnh lại, sẽ cho ngươi làm đàn chủ ‘Đàn chữ Dương’, hiệu lực cho hắn. Lương bổng mỗi tháng là một ngàn lượng bạc, hắn còn có thể cho ngươi vay thêm 15.000 lượng bạc, dùng để vẽ chiến đồ. Ngoài ra, còn có thể chọn năm cái pháp khí thất phẩm ở nơi này, cũng coi như là cho vay. Không biết ý của ngươi thế nào?”
Số lượng pháp khí ở nơi này vẫn rất nhiều, có đến mười bảy kiện.
Tuyệt đại đa số đều bắt nguồn từ trận chiến trong đại lao Cẩm y vệ.
Lúc đó, Sở Hi Thanh cõng Ngụy Dương ra khỏi nhà lao, hắn thì ở lại giả tạo thi thể của Ngụy Dương, sau đó mạo hiểm để nhặt pháp khí của đám Huyết Phong Đạo để lại, tất cả đều đóng gói mang về.
Những thứ này phải có giá trị mấy vạn lượng, để chúng bị thiêu hủy trong đại lao thì thật sự quá đáng tiếc.
Ánh mắt Ngụy Dương hơi ngưng lại.
Tại phía nam này, 15.000 lượng bạc đã có thể vẽ ba bức đồ đằng Bí Chiêu rất tốt, tuy rằng pháp khi trong này đều là hàng xài rồi, nhưng chất lượng vẫn khá tốt.
Hoán đoán là những thứ này có thể làm cho thực lực của hắn khôi phục đến bảy hoặc tám phần.
“Nếu thật sự như ngươi nói, vậy thì vị đường chủ này thật sự là rất nghĩa khí, có ân tái tạo với ta và cháu giá Lưu gia. Hắn muốn mời chào ta, ta há có thể không biết cân nhắc?”
Ngụy Dương ôm quyền, trong mắt ngậm lấy ý khó hiểu: “Có điều, Thần Sơn ngươi xưa nay đều kiêu căng tự mãn, mặc dù đã rời khỏi Thần Sách Đô, thì cũng không có đạo lý sẽ hiệu lực cho một bang phái giang hồ chứ? Hơn nữa, với thực lực của Thần Sơn ngươi, thừa sức làm một đường chủ, vì sao lại chịu uốn mình ở đây?”
“Ta cũng nợ người ta một mạng, còn cả mấy vạn lượng bạc nữa, ngoài ra, vẫn còn những nguyên nhân khác.”
Lý Thần Sơn cười khổ một chút, vô thức nghĩ đến Sở Vân Vân.
Lúc đó, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Sở Vân Vân, gần như cho rằng cô bé kia chính là tướng quân của mình phục sinh tại nhân gian, hoặc là chuyển sinh.
Ngoài ra, ở chung càng lâu thì Lý Thần Sơn càng cảm thấy khí chất, cách ăn nói và mỗi một cái giơ tay nhấc chân của Sở Vân Vân, đều cực kỳ giống với Bá Võ Vương nhà bọn họ.
Nhưng mấy ngày gần đây, Lý Thần Sơn lại cảm thấy Sở Vân Vân có hơi không giống với đại tướng quân nhà mình.
Cụ thể là không giống ở đâu, thì hắn không nói lên được, chỉ là có cảm giác không giống nhau thôi.
Thật ra thì Lý Thần Sơn cũng biết ý nghĩ của mình quá hoang đường.
Bá Võ Vương điện hạ đã hai mươi chín tuổi, Sở Vân Vân vẫn chưa đến mười bốn, sao bọn họ có thể là cùng một người chứ?
Sau đó, hắn thu hồi suy nghĩ, trái lại đưa một tấm mặt nạ bằng đồng và một bình đan dược cho Ngụy Dương: “Đây là mặt nạ chế tạo riêng cho ngươi, thân phận của ngươi bây giờ không thể lộ ra ánh sáng. Trong bình là hai viên Hồi Sinh Đan có giá trị ngàn lượng bạc, có thể trợ giúp ngươi khôi phục nguyên khí nhanh hơn. Mấy ngày nay, ngươi cũng chạy đến Cổ Thị tập một chuyến để vẽ chiến đồ mà ngươi muốn đi.”
Lý Thần Sơn híp mắt lại, quay người nhìn về phía người cửa: “Ngươi tỉnh lại rất đúng lúc! Mạch nước ngầm của cái trấn Tây Sơn này đang cuồn cuộn, có thể chỉ vài ngày nữa là sẽ có một trận sóng gió, đến khi đó cần phải dựa vào lực lượng của Ngụy Dương ngươi rồi.”
Lúc này, đúng lúc có một tia chớp đánh xuống từ giữa bầu trời, làm cho toàn bộ trấn Tây Sơn được chiếu sáng.
Mưa xuân lạnh lẽo, cũng bắt đầu trở nên tầm tã.
Hết chương 446.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất