Chương 447: Bọn họ đoán sai Tây Sơn Đường (3)
Sở Hi Thanh đang đội nón rộng vành, ngồi khoanh chân dưới cơn mưa to ở trong Nhiên Huyết Viện của võ quán Chính Dương.
Khu nhà nhỏ này có diện tích tầm ba mẫu vuông, lúc này đã tràn đầy chen chúc đến hơn bảy trăm người, nhân số còn nhiều hơn cả lần ở Thần Binh Viện.
Trong viện có hai cái cột đá cực lớn đang đứng sừng sững, chu vi của mỗi cái đều khoảng tầm năm trượng.
Sở Hi Thanh tò mò nhìn những bức trên được vẽ trên Huyết Nguyên Đồ Trụ.
Đó là những bức tranh có liên quan đến Bàn Cổ ở thời xa xưa.
Hắn là một vị tiên thiên cự thần cực kỳ mạnh mẽ, được sinh ra từ trong trứng rồng, lại do Ứng Long chi tổ nuôi dưỡng.
Hắn trưởng thành từ trong hỗn độn, lại cung phủ bổ hỗn độn, chém ra thiên địa, cũng đánh nát vô số yêu ma, chém giết vô số cự thần ở trong hỗn độn.
Cuối cùng, Bàn Cổ hết lực mà chết, hai mắt và tứ chi, thân thể và xương cốt của hắn hóa thành Dương Thần – Thái Hạo, Âm Thần – Nguyệt Hi, Hỏa Thần – Diễm Dung, Băng Thần – Huyền Đế, Thạch Thần – Thạch Âm, Thủy Thần – Thiên Công, Mộc Thần – Linh Uy, Kim Thần – Bạch Trúc, Phong Thần – Đế Sát. Tổng cộng mười hai vị viễn cổ cự thần.
Dòng máu của Bàn Cổ thì hóa thành ‘chín đứa con của rồng’, Tù Ngưu, Nhai Tí, Trào Phong, Bồ Lao, Toan Nghê, Bá Hạ, Bệ Ngạn, Phụ Hý, Ly Vẫn.
Những thứ này đều là huyết mạch của Bàn Cổ, cũng là đầu nguồn của tất cả huyết mạch của nhân tộc.
Hình vẽ của mười hai cự thần và chín đứa con của rồng đều được cao nhân vẽ, hoàn toàn có thần có hình, trông rất sống động, khiến cho người ta cảm thấy cự thần và thần thú ở trên đó đều là vật sống.
Bất cứ lúc nào chúng nó cũng có thể rời khỏi nơi này, bay lên bầu trời.
Bản thân cột đá cũng không phải vật phàm, có người nói là lấy một lượng lớn tinh huyết và bột xương của viễn cổ cự thần, trộn lẫn với thiên thiên Thái Dương Thần Thạch để rèn đúc thành.
Hàng năm, Vô Tướng Thần Tông sẽ đúc thêm một lượng lớn Tiên Thần Chi Huyết để nó duy trì hoạt tính.
Sở Hi Thanh nhìn những bức vẽ này, lại sinh ra một loại cảm giác không tên.
Bức tranh này. . . hình như là thiếu mất một bộ phận?
Có một nội dung nhỏ bị người ta tiêu trừ, làm cho cả bức tranh đều không còn cảm giác hài hòa, như là có khuyết điểm. . .
Ngay khi Sở Hi Thanh ngưng thần chú ý, một giọng nữ quen thuộc đã vang lên ở sau lưng hắn.
“Huyết Nguyên Đồ Trụ của Vô Tướng Thần Tông vẫn luôn có hiệu quả tốt nhất, Tiên Thần Chi Huyết vẫn luôn rất đầy đủ.”
Lục Loạn Ly đi đến từ phía sau, rồi không khách khí mà chen một vị thiếu phụ xinh đẹp qua một bên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Sở Hi Thanh.
Sau đó, nàng dùng ánh mắt chàm chứa chiêm ngưỡng để thưởng thức đồ trụ phía trước: “Sơn môn của Vô Tướng Thần Tông nằm ở U Châu thuộc bắc vực, nằm ngay bên cạnh đám tộc duệ cự thần, hàng năm bọn họ đều giao chiến với dị tộc phương bắc, giết chết rất nhiều tộc duệ cự thần, từ đó lấy được vô số Tiên Thần Chi Huyết.”
“Có người nói ngày xưa Bá Võ Vương – Tần Mộc Ca mười một tuổi, đã mượn cây Huyết Nguyên Đồ Trụ này để thức tỉnh huyết mạch, đem thiên phú huyết mạch toàn thân lên đến ngũ giai, thậm chí là lục giai. Còn ta thì không so được, lúc ta mười hai tuổi thì mới có tu vị bát phẩm hạ. Lần đầu tiên tiếp xúc với Huyết Nguyên Đồ Trụ, cũng chỉ có ba môn thiên phú tăng lên đến ngũ giai, nàng quá lợi hại.”
Lục Loạn Ly cảm thán một phen, thán phục Tần Mộc Ca không thôi.
Chính chủ Sở Vân Vân thì lại ngồi khoanh chân ở bên phải Sở Hi Thanh.
Nàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với lời nói của Lục Loạn Ly.
Sở Hi Thanh cũng không thể hiện biểu cảm gì, lòng thầm nói cô bé Lục Loạn Ly này đang trang bức với mình đấy à?
Mười hai tuổi đã có tu vị bát phẩm hạ, một bộ phận thiên phú huyết mạch đã lên đến ngũ giai. . . Nếu như vậy mà còn không tốt, vậy thì ta há không phải là cặn bã?
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh vẫn rất là vui vẻ khi nghe thấy nàng nói chuyện.
Hắn không ngờ Lục Loạn Ly sẽ quay về đây, tham gia ‘Nhiên Huyết pháp tế’ của võ quán Chính Dương.
Trên mặt Sở Hi Thanh lại không có vẻ kỳ dị nào, chỉ là mở miệng hỏi nhỏ với vẻ tò mò: “Ta còn tưởng ngươi sẽ không trở lại đây nữa. Đúng rồi, Đông thúc của ngươi không sao chứ? Lá cờ Nghịch Thần Kỳ đâu? Rơi vào tay ai rồi?”
Sở Hi Thanh vẫn rất để ý tung tích của Nghịch Thần Kỳ.
Lục Loạn Ly hai tay ôm ngực, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Vẫn chưa thấy bóng của cột cờ và bảo tàng Liệt Vương, sao ta có thể đi được chứ? Còn về phần Đông thúc. . .”
Nàng nhìn về phía bắc với vẻ tiếc nuối: “Hắn bình yên vô sự, cuối cùng thì não của hắn cũng không hỏng, nhìn thấy tình hình không ổn liền ném lá cờ ra ngoài. Bây giờ lá cờ của Nghịch Thần Kỳ đã rơi vào trong tay Quỷ Ảnh.”
“Kết quả này cũng không tệ lắm, tuy Quỷ Ảnh này xếp thứ 420 trên Địa Bảng, nhưng độn thuật lại có thể vào ba mươi vị trí đầu trong thiên hạ, mấu chốt là người này có thâm cừu đại hận với triều đình. Hắn xuất đạo ba mươi năm, giết chết hơn hai mươi quan viên và đại tướng tứ phẩm của triều đình. Với tính cách của người này, dù có chết thì hắn cũng sẽ không để lá cờ của Nghịch Thần Kỳ rơi vào trong tay triều đình.”
Hết chương 447.