Bá Võ

Chương 452: Định quy củ (3)

Chương 452: Định quy củ (3)

Vẻ mặt Văn Thiên Tài tươi cười, đáp lễ với mọi người.
Hắn xã giao một phen, lúc này mới đi theo Vân Hạc Đao – Ân Dương đến đối diện Sở Hi Thanh, rồi dửng dưng ngồi xuống.
Văn Thiên Tài liếc mắt nhìn chung quanh một cái, vênh mặt nói: “Chuyện gì thế này? Đã là buổi trưa bốn khắc rồi, làm sao chưa dọn đồ nhắm rượu lên? Chủ quán, đừng để mọi người bị đói chứ. Dù có nghị sự thì cũng không thể để cái bụng bị ủy khuất chứ.”
“Là ta dặn dò, thảo luận xong rồi ăn cơm cũng không muộn. Yên tâm, chỉ là năm ba câu nói là xong thôi, không làm chậm trễ thời gian của mọi người đâu.”
Lúc này, rốt cuộc Sở Hi Thanh cũng khép sách trong tay lại, rồi tiện tay ném qua một bên. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét qua mọi người trong lầu.
Đại đa số người trong lầu đều yên tĩnh lại, nhưng vẫn có một ít người vẫn cười nói oang oang, hoàn toàn làm như không nghe thấy lời nói của Sở Hi Thanh, thậm chí bọn họ còn không thèm liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh một cái, vẫn cười nói ung dung tự nhiên như cũ.
Văn Thiên Tài tựa cười mà lại như không cười, đây chính là tình cảnh mà hắn muốn nhìn thấy. Vân Hạc Đao – Ân Dương thì lại dùng ánh mắt hờ hững để nhìn Sở Hi Thanh ở đối diện. Mọi người nể mặt Thiết Kỳ Bang, mới để tên này lên làm hương chính của trấn Tây Sơn, còn không nể mặt, thì ngươi cũng chỉ là một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa mà thôi.
Khóe môi Sở Hi Thanh hơi cong lên, cầm cốc uống trà ở trên bàn lên uống một hớp: “Đầu tiên định cái quy củ đi, khi ta nói chuyện, ta không thích người khác cãi nhau.”
Lông mày Lý Thần Sơn nhướng lên, trực tiếp bước nhanh đến một tấm bàn vuông ở gần cửa sổ.
Hắn đột nhiên đá một cước, đá ba người đang ngồi ở bàn này xuống dưới tửu lâu.
Ba vị này cũng có tu vị thất phẩm hạ, bọn họ nhìn như đang nói chuyện vui vẻ, nhưng vẫn ngưng thần đề phòng.
Mà khi Lý Thần Sơn đá một cước kia, thì bọn họ lại không đỡ nổi, tất cả đều bị một cước của Lý Thần Sơn đá thẳng vào ngực.
Bọn họ không chỉ va nát lan can của tửu lâu, mà còn bay ra ngoài như mấy bao cát, sau khi rơi xuống đất thì khóe môi chảy máu. Bọn họ cố gắng giãy dụa, lại không thể nào đứng dậy từ mặt đất.
Vân Hạc Đao – Ân Dương nhíu chặt lông mày, tay đè đao, trong mắt bào hàm lửa giận.
Khi Lý Thần Sơn ra tay thì hắn đã có ý ngăn cản, nhưng trong khoảnh khắc này, toàn bộ phòng ốc ở chung quanh tửu lâu đều mở cửa sổ ra, hơn hai trăm hán tử mặc áo đen đã nhảy xuống tường ở quanh đây, bọn họ hoặc cầm cung mạnh hoặc cầm nỏ tên, tất cả đều nhắm về phía tửu lâu.
Bầu không khí trong tửu lâu cũng lập tức đọng lại. Tất cả mọi người đều tay đè binh khí, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Một nửa cung nỏ trong đó đều chĩa về phía Ân Dương.
Tay cầm đao của Vân Hạc Đao – Ân Dương đã nổi gân xanh, nhưng chung quy vẫn không rút đao.
Văn Thiên Tài híp mắt lại, sau đó vừa cười vừa cầm ấm trà lên, tự rót cho mình một chén trà: “Hay cho một buổi Hồng Môn Yến! Sở đường chủ bày chiến trận như vậy, lẽ nào là muốn giết sạch đám người chúng ta sao? Vậy thì cũng hơi quá rồi đấy, cái đạo đãi khách này không hợp với đạo nghĩa giang hồ đâu.”
Sở Hi Thanh thì lại bật cười một tiếng, phản đối: “Nơi này là trấn Tây Sơn, các ngươi có thể không đến, nhưng đến rồi thỉ phải tuân theo quy củ của ta. Sở mỗ nói chuyện nhẹ nhàng thì các ngươi không nghe, vậy thì chỉ có thể dùng đao thương.”
“Còn nữa, ta cũng rất không thích người khác đến muộn. Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, chư vị không biết cách làm người của ta, cho nên ta không tính toán với mọi người, nhưng nếu có lần sau, vậy thì có trừng trách ta.”
Lúc này, toàn bộ tửu lâu đã không còn một tiếng động.
Sắc mặt mọi người đều âm trầm và ngưng trọng, lòng thầm nói thiếu niên này có dáng vẻ như một tên mặt trắng nhỏ, nói chuyện cũng nhẹ nhàng êm ái, nhưng phong cách làm việc lại cường thế bá đạo, hung hăng độc ác.
Không hổ là nhân vật của thể tiêu diệt Lưu Định Đường, bắt được trấn Tây Sơn này.
Ba người bị Lý Thần Sơn đá xuống kia, tốt xấu gì cũng là địa chủ hào cường có trăm khoảnh đất, lúc này lại bị Lý Thần Sơn đá một cước gãy xương sườn, không thể nào bò dậy từ dưới đất.
Mấy tên tùy tùng của bọn họ cũng bị đám bang chúng của Thiết Kỳ Bang cản lại, không thể nào tiến lên hỗ trợ.
Chỉ có thể mặc cho ba người này nằm nhoài trong vũng bùn lầy lội, giãy dụa trong bất lực.
“Như này tốt hơn nhiều rồi.”
Sở Hi Thanh thấy mọi người đã yên tĩnh lại, gật đầu thỏa mãn, cười nói: “Hôm nay chúng ta bàn về chuyện thuế đầu người và thuế ruộng. Ta nói tóm tắt tại đây, nha môn quận đã định mức là tám mươi lăm vạn thạch thuế ruộng và bốn mươi bảy vạn lượng bạc tiền thuế đầu người, quy định phải giao nộp trong vòng một tháng.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất