Chương 453: Định quy củ (4)
Sở Hi Thanh nói tiếp: “Mấy ngày nay, ta đã mời người đi quan hệ với quan phủ, thuế ruộng giảm xuống còn năm mươi vạn thạch, thuế đầu người còn ba mươi mốt vạn lượng, sau đó liền không thể giảm xuống, nha môn quận nói sổ sách của bọn họ chính là như vậy, nhất định phải thu theo con số này.”
“Sở mỗ mới đến đây, không có quan hệ bên trong nha môn quận, nên cũng không thể làm gì. Nếu như chư vị có dị nghị, vậy thì có thể bắt tay vào để nói chuyện với nha môn, không thể hi vọng hết vào Sở mỗ.”
Hắn nói đến đây, vẻ mặt của tất cả mọi người trong lầu đều ẩn chứa tia cười gằn, không ai nói một lời.
Thuế đầu người và thuế ruộng nhiều hơn mọi năm đến một phần tư.
Tuy nhiên, bộ phận này lại có quan hệ gì với bọn họ chứ?
Sở Hi Thanh cũng không để ý, tiếp tục nói: “Còn nữa, ta tìm đọc sổ sách thuế mà của trấn Tây Sơn những năm gần đây. Sau khi phòng thu chi thống kê xong, bách tích có mười mẫu đất trở xuống, phải gánh chịu bảy vạn thạch thuế ruộng, và mười một vạn lượng thuế đầu người. Đây là sổ sách thuế má của trấn Tây Sơn, ta cũng chuẩn bị dựa theo con số năm ngoái này, để thu của bọn họ. Bộ phận còn lại, thì do các nhà các ngươi giap nộp theo tỉ lệ. . .”
Lúc này, đã có người ở trong đám người tức giận lên tiếng: “Dựa vào cái gì?”
Lúc này, Sở Hi Thanh cau mày nhìn qua.
Người kia bị ánh mắt của hắn nhìn vào, khí tức nhất thời cứng đờ, toàn thân lạnh lẽo, yên lặng ngồi xuống.
Lời nói của Sở Hi Thanh lại hàm chứa ý lạnh: “Ta là hương chính trấn Tây Sơn được quan phủ ủy nhiệm, nên thu thuế ra sao là do ta quyết định. Nhớ kỹ, lần sau phải chờ ta nói xong mới được mở miệng, phải chú ý quy củ.”
“Lời này của Sở đường chủ không khỏi quá bá đạo rồi đấy.” Văn Thiên Tài ngồi đối diện, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngươi làm việc bất công, còn không cho mọi người lên tiếng sao? Thuế ruộng và thuế đầu người đều nhiều hơn năm ngoái tận hai phần mười, tất nhiên là mọi người phải có ý kiến rồi. Dựa vào cái gì mà muốn đám người chúng ta phải gánh chịu bộ phận này?”
Tất cả mọi người ở trong tửu lâu đều tán thành lời này.
Tuy nhiên, có ba người nằm ở bên dưới kia rồi, nên bọn họ chỉ có thể yên lặng nhìn Sở Hi Thanh, chứ không dám ồn ào.
Sở Hi Thanh vừa cười vừa nhìn Văn Thiên Tài: “Đạo trời là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu, bách tính mưu sinh không dễ. Bộ phận này, chỉ có thể do các địa chủ các ngươi đến gánh chịu, đây là quy củ của ta, các ngươi có thể không chấp hành, cũng có thể lựa chọn chống đối nộp thuế. Lương Thần. . .”
Sở Hi Thanh cầm cốc uống trà lên: “Dựa theo ‘luật Đại Ninh’, chống nộp thuế thì phải bị xử lý thế nào?”
Vẻ mặt Chu Lương Thần lạnh nhạt: “Tất cả người chống đối nộp thuế, chủ hộ và đàn ông đều sung vào biên quân, lại thu đất theo giá thị trường, sau đó nhét vào quan điền để bổ sung thuế.”
Hắn là con trai trưởng của Lâm Hải Chu gia, nên nắm rõ pháp lệnh có liên quan đến thuế má của triều đình như lòng bàn tay.
Tuy nhiên, cái pháp lệnh này được ban hành từ khi thái tổ của sống, đến ngày hôm nay thì chỉ còn trên danh nghĩa.
Quan phủ ở địa phương có tịch thu đất của địa chủ hào cường không, có đày sung quân không, thì phải xem quan hệ và thực lực trên địa phương ra sao.
Quan phủ Đại Ninh không làm gì được đại tộc địa phương, cũng chỉ có thể chuyển đại đa số thuế má này lên trên đầu đám bách tính bình thường thôi.
Bởi vậy, thế gian bây giờ, các địa chủ ở địa phương chỉ gánh chịu một khoản thuế ruộng cực nhỏ, mà thuế đầu người thì có cũng như không.
Kẻ giàu thì ruộng đất nhiều như sông như biển, kẻ nghèo thì không mảnh đất cắm dùi.
Sở Hi Thanh nghe vậy liền nở nụ cười, giọng nói lại lạnh như băng: “Quan phủ cho ta kỳ hạn một tháng, hiện giờ đã qua bảy ngày. Ta cho chư vị hai mươi ngày để giao nộp thuế, không quá đáng đúng không?”
“Nếu như đến khi đó ta vẫn chưa nhìn thấy tiền, vậy thì đừng trách Sở mỗ làm việc theo ‘luật Đại Ninh’. Ngoài ra, ta muốn nhắc nhở các ngươi một câu, nếu như muốn nộp ít hơn, thì còn có một biện pháp, đó chính là đi tìm nha môn nói chuyện đi. Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi, người đâu, mang rượu và món ăn lên đi.”
Mọi người nghe vậy thì sững sờ, bọn họ không ngờ Sở Hi Thanh bá đạo như vậy.
Cuộc thảo luận này kết thúc ở đây, cũng không cho bọn họ có cơ hội mở miệng nói chuyện.
Sắc mặt của bọn họ đều âm trầm như nước, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
Chức hương chính của Đại Ninh, đại khái là tương đương với chức ‘lương trưởng’ của triều Đại Hạo ở bảy ngàn năm trước, hoặc chức ‘tam lão’ của triều Thiên Hán ở mười bảy ngàn năm trước, chuyên do địa chủ hào cường địa phương đảm nhiệm.
Hương chính không chỉ chịu trách nhiệm đo đạc đất đai, lập sách, hộ tịch, còn phải khuyên canh tác khuyên tang, tố giác và trừng phạt người trốn tránh thuế, trình báo và xử lý việc thiên tai, vạch trần quan lại và điêu dân ở địa phương. . . vân vân và mây mây.
Hết chương 453.