Chương 457: Thùng phá sảnh (2)
Thật ra thì Sở Hi Thanh cũng không hi vọng bang chúng của mình có thành tựu ở trên phương diện quân trận hay chiến pháp gì cả.
Dù sao đánh nhau binh khí ở nông thôn và chém giết trên giang hồ, đơn giản chính là xem bản lĩnh đơn đả độc đấu, bắt đầu đánh nhau sẽ như ong vỡ tổ, cần chiến trận để làm gì?
Vì vậy, Tây Sơn Đường chọn bang chúng đều tuyển tu vị cửu phẩm hoặc là những người có sức khỏe, hoặc là đao kiếm tốt, hoặc là cung tiễn thủ xuất sắc.
Tuy rằng lương bổng của bọn họ rất cao, nhưng tất cả đều là cao thủ, đại đa số người đều không thua kém võ tu cùng cấp.
Tuy nhiên, hai người Lý Thần Sơn và Ngụy Dương lại rất tận tâm, cộng thêm một tên Chu Lương Thần nữa, ngày ngày đều liều mạng huấn luyện thuộc hạ.
Bạc trong túi của Sở Hi Thanh lại chảy ra ngoài như nước.
Hắn chẳng những phải dùng rượu ngon thịt ngon để nuôi dưỡng hơn bảy trăm tráng hán này, mà còn phải cung cấp đan dược khôi phục sức lực và tinh thần cho bọn họ.
Dù sao Tây Sơn Đường cũng không phải là quân đội.
Các huynh đệ lăn lộn giang hồ là vì kiếm miếng cơm ăn, chứ không phải đến đây để người ta sai khiến và huấn luyện như gia súc.
Dù là quân đội ở phương bắc, mà ngày ngày huấn luyện nặng thì cũng sẽ xảy ra chuyện.
May mà bang chúng phía dưới cũng biết sắp có một trận đại chiến ở hai mươi ngày sau, lại cảm kích ơn đức mua chiến giáp của Sở Hi Thanh, cho nên không có mấy người sinh lời oán hận.
Cần biết, áo giáp là thứ quý giá nhất trong tất cả các loại pháp khí, một cái giáp da cửu phẩm thượng cũng có giá trị cao đến hơn 300 lượng bạc.
Đổi thành những bang phái hoặc đường khẩu khác, có ai sẽ trang bị mấy cái đồ chơi đắt như vậy cho bang chúng cấp thấp chứ?
Dù cho là chết người, thì cũng chỉ mất hơn 300 lượng tiền trợ cấp và chôn đốt, sau đó dùng chiếu cuốn gói, ném vào bãi tha ma là xong việc.
Bởi vậy, bình thường thì đều là bang chúng tự bỏ tiền ra mua pháp khí cho mình.
Sở Hi Thanh lại mua giáp da cho bọn họ, xác thực được coi là độc nhất vô nhị ở trong bang phái giang hồ.
Bọn họ cảm kích ân nghĩa của đường chủ, nên cũng cố gắng huấn luyện.
Sở Hi Thanh lại rất bất đắc dĩ.
Tây Sơn Đường bây giờ nuôi dưỡng 700 người, còn có hơn trăm người hầu và bếp núp vân vân, mỗi tháng phải xài đến tận bảy vạn lượng bạc.
Hiện giờ, Tây Sơn Đường chỉ thu được một vạn tiền thuê, phí vào thành tạm thời giảm mất phân nửa, tiền công từ việc giám sát kênh đào là năm vạn lượng bạc, thật sự là thu không đủ chi.
Bởi vậy, hắn còn phải đi vay tiền ở bên ngoài, để cho đám bang chúng này có thịt ăn.
Bản thân Sở Hi Thanh cũng là xài tiền như nước.
Hai huynh muội bọn họ phải tu hành mỗi ngày, ngày nào cũng phải mất đến năm trăm lượng bạc.
Cả hai đều dùng đan dược tốt nhất, tài liệu pháp thuật tốt nhất.
Tuy nhiên, đầu to vẫn là Sở Hi Thanh tiêu.
Sở Hi Thanh đã tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân.
Sở Vân Vân đã cung cấp một loại phương thuốc bí truyền của Thiết Sơn Tần thị cho hắn, luyện bất cứ loại ngoại công nào mà thoa dầu thuốc này lên người, cũng có thể có hiệu quả làm ít mà được nhiều. Hơn nữa, còn có thể gia tăng sức mạnh và lực kháng đả kích của người sử dụng.
Tuy nhiên, loại dầu thuốc này cực kỳ đắt, một phần dược liệu phải cao đến ba trăm lượng bạc.
Sở Hi Thanh còn dùng tứ chuyển Kim Thân Đan mà Tào Hiên cung cấp.
Hắn đã mời cao nhân giám định qua, đan dược không có vấn đề, có thể yên tâm.
Thứ này là do Đan sư trong nội bộ Cẩm y vệ luyện chế, là thuốc chuyên dụng của Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân.
Một viên có thể tiết kiệm hai mươi ngày tu luyện của hắn, làm cho Sở Hi Thanh tiến bộ rất nhanh.
Ngày 25 tháng 1.
Sở Hi Thanh phái mấy vị tiên sinh phòng thu chi đi xuống nông thôn thu thuế đầu người và thuế ruộng, khi bọn họ trở về thì là một thân cứt đái, dáng vẻ cực kỳ chật vật.
Mấy người trở về Sở trạch, lập tức ôm chân của Sở Hi Thanh mà gào khóc.
Bọn họ chịu đủ sỉ nhục ở dưới nông thôn, không chỉ bị đánh vài chục roi, mà còn bị ép quỳ xuống dập đầu, chui qua háng người khác, có hai người suýt nữa bị ném vào hố phân, tinh thần gần như sắp tan vỡ.
Tình cảnh thảm hại của mấy người này, khiến cho Lục Loạn Ly vẫn mang tâm lý vui đùa cũng không chịu nổi, trong con mắt xinh đẹp đã hiện lên lửa giận.
Nàng biết Sở Hi Thanh đang đợi, cũng nhất định phải đợi, nên chỉ có thể nhịn.
Tuy nhiên, buổi tối ngày hôm đó, Lục Loạn Ly cố tình mang đao của mình ra, bắt đầu mài đao tận nửa canh giờ.
Cái đám địa chủ cường hào không biết sống chết ở Tây Sơn này, đã hoàn toàn chọc giận nàng.
Sở Hi Thanh cũng định mang mấy thế gia hào tộc nông thôn này ra khai đao.
Nhưng khi hắn cẩn thận hỏi dò, thì lại không hỏi ra cái gì.
Đám người bắt cóc tiên sinh phòng thu chi của hắn đều che mặt, không có bại lộ thân phận.