Chương 468: San bằng Văn gia bảo (5)
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều không còn âu lo gì nữa, cả đám đều lao vào địch mà chém mà giết, giống như hổ như sói lạc vào bầy dê.
“Đáng chết!”
Tại đài quan sát trung ương, Vân Hạc Đao – Ân Dương nhìn xuyên qua tầng sương trắng, nhìn chằm chằm vào bóng người cao to ngạo nghễ ở trên đầu tường kia, trong mắt hắn hiện lên một tia lăng lệ.
Là do sương trắng ngăn cách, nên hắn không nhìn thấy rõ dáng vẻ của Sở Hi Thanh lắm, nhưng lại biết người này nhất định là đường chủ Sở Hi Thanh của Tây Sơn Đường!
Hắn âm thầm hoảng sợ.
Lòng thầm nói đây chính là Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh? Quả nhiên là mạnh đến đáng sợ! Tựa như có thể lấy sức một người để trấn áp ngàn quân!
Khó trách năm ngoái kẻ này có thể cùng Thiết Ngưu – Giả Đại Lực phá tan quận quân Tây Sơn!
Ân Dương nheo mắt lại: “Ta sẽ đi gặp người này, không thể để cho hắn làm càn như vậy được. Văn huynh, ngươi phải nghĩ biện pháp ngăn cản hai người kia. Đây cũng là một cái rắc rối lớn, chúng ta phải bảo vệ tòa bảo này, tuyệt đối không thể để nó xảy ra chuyện.”
Hai tên võ tu đang càn quấy ở trên tường đá kia, sức chiến đấu đã đuổi sát lục phẩm hạ!
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, đã có ba vị thất phẩm của Văn gia bảo bị bọn họ đánh chết hoặc đả thương.
“Ân huynh cứ việc đi! Ta sẽ có biện pháp xử lý hai người kia! Lần này, Thẩm gia đã điều hai vị gia tướng lục phẩm đến. . .”
Sắc mặt Văn Thiên Tài càng ngày càng âm trầm.
Hắn thấy hơi hối hận rồi, không ngờ Tây Sơn Đường của Thiết Kỳ Bang mới thành lập chưa đến hai tháng, thế mà lại hung hãn như vậy!
Văn Thiên Tài không cảm thấy mình sẽ thất bại, chẳng qua là Văn gia bảo thương vong và tổn thất, khiến cho hắn cảm thấy đau lòng.
Nếu như có một cơ hội lựa chọn lần nữa, Văn Thiên Tài nhất định sẽ cẩn thận hơn, sẽ không nhảy ra trước tiên.
Tuy nhiên, ngay khi Ân Dương chuẩn bị rời đi, một bóng dáng bé nhỏ nhảy ra khỏi màn sương trắng nồng nặc, bay xuống lầu quan sát trung ương.
Văn Thiên Tài và Ân Dương nhất thời nhìn qua, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ rơi xuống phía sau bọn họ.
Đó là một thiếu nữ tầm mười lăm tuổi, mái tóc được chải thành một đóa hoa bách hợp, ngũ quan tinh xảo, mũi ngọc nhỏ thẳng tinh tế, giữa trán có khảm một viên đá quý hình hoa bách hợp, con mắt thì lại rất to và quyến rũ.
Nàng cầm một thanh Nhạn linh đao, vẻ mặt ung dung tự tại, nhìn hai người với vẻ khinh bỉ.
“Một tên phế vật dựa vào pháp khí và chiến đồ để đẩy lên lục phẩm hạ, cũng dám trêu chọc Tây Sơn Đường mà bổn tiểu thư tọa trấn?”
Lục Loạn Ly thu đao lại, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra một tia sát ý ác liệt: “Lại còn dám chém lỗ tai của sứ giả nhà ta, hai tên tạp chủng các ngươi ăn gan hùm mật báo rồi?”
Vân Hạc Đao – Ân Dương nghe thấy lời nói của thiếu nữ, trong lòng lại thấy hơi căng thẳng.
Hắn có thiên phú Ngũ Cảm Thông Linh, năng lực cảm ứng nằm ở tầm trung thượng trong cùng cấp.
Nhưng mà vừa rồi, mãi cho đến khi thiếu nữ này tiếp cận ba trượng, thì hắn vẫn không cảm ứng được sự tồn tại của nàng.
Văn Thiên Tài thì lại nổi giận lôi đình: “Tiện nhân! Cút xuống cho ta!”
Hắn trực tiếp rút kiếm, muốn chém thẳng vào cổ của Lục Loạn Ly.
Nhưng khi kiếm của Văn Thiên Tài mới ra khỏi vỏ chưa được hai tấc, thì đầu của hắn đã bay lên trên không.
Văn Thiên Tài chỉ cảm thấy ánh đao ba màu lướt qua trước mắt mình, cổ bông dưng đau đớn, tầm nhìn trước mặt lộn xộn, sau đó hắn mới ý thức được cái gì, hai mắt nhất thời trợn trừng trừng như chuông đồng.
Mà ngay khi đầu của Văn Thiên Tài bay lên, từ từ mất ý thức, Vân Hạc Đao – Ân Dương bỗng nhiên nhảy ra khỏi lầu quan sát trung ương.
Bóng người của hắn như hạc trong mây, chạy nhanh về phía phương hướng bắc, nhưng hắn đã sợ đến vỡ mật.
Ân Dương nhìn ra tu vị của thiếu nữ này ít nhất cũng là lục phẩm hạ!
Mà sức chiến đấu thì có thể sánh vai với cao thủ ngũ phẩm!
Đây là nhân vật thần tiên từ đâu ra?
Một lục phẩm hạ mười lăm tuổi, mà lại còn là thuật võ song tu lục phẩm hạ. . . dù là ba vị trí đầu trên Thanh Vân Tổng Bảng của Luận Võ Thần Cơ thì cũng kém xa!
“Còn muốn chạy?”
Khóe môi Lục Loạn Ly cong len, mở miệng cười một tiếng: “Đã muộn!’
Nàng vung tay áo, lại có một ánh đao ba màu bay ra, ánh đao này còn dài đến một trượng.
Vân Hạc Đao – Ân Dương bay đến giữa không trung, thân thể lại bị ánh đao này chém thành hai nửa.
Khóe môi Lục Loạn Ly hơi cong lên, sau khi trải qua Nhiên Huyết pháp tế, sức chiến đấu của nàng đã mạnh hơn nhiều.
Trước kia, nàng gặp phải mặt hàng như Ân Dương thì phải dùng hai đao mới có thể giải quyết.
Sau đó, đao khí của Lục Loạn Ly hơi cuốn xuống, bắt đầu càn quét đám cung tiễn thủ ở trong lầu quan sát trung ương, sau đó, nàng lại đưa mắt nhìn về những phương hướng khác.