Bá Võ

Chương 477: Thua chạy như cỏ lướt theo gió (2)

Chương 477: Thua chạy như cỏ lướt theo gió (2)

Sở Hi Thanh lại quay đầu, nhìn về phía bốn trăm võ sư áo đỏ ở dưới trướng Tả Thanh Vân.
“Các huynh đệ đi một chuyến cũng không dễ dàng, không thể để bọn họ tay không mà về. Như vậy đi, lát nữa ta sẽ đi san bằng Vân Hạc sơn trang, ngươi để cho bọn họ đi theo, tăng uy thế cho ta, thế nào?”
Vẻ mặt Tư Không Hinh rung lên, dứt khoát đáp ứng luôn: “Ta thay các huynh đệ cảm ơn Sở đường chủ nâng đỡ! Nếu đường chủ có chỗ nào cần dùng, thì cứ ra lệnh là được. Nha nội đã nói trước, sau khi chúng ta qua sông, tất cả đều phải nghe lệnh của Sở đường chủ.”
Chắc chắn là nàng sẽ không từ chối.
Lúc này, trận chiến Văn gia bảo đã lắng lại.
Tư Không Hinh không nghĩ ra có nơi nào hoặc là người nào dám đối kháng chính diện với Tây Sơn Đường nữa, còn có nhà nào có thực lực ngăn cản binh mã của Tây Sơn Đường chứ?
Vì vậy, không phải là Sở Hi Thanh dẫn bọn họ đi đánh nhau, mà là dẫn bọn họ đi phát tài.
Một lát sau, 700 người của Tây Sơn Đường lại chỉnh quân lần nữa, thêm 400 võ sư của Tư Không Hinh, tổng cộng 1100 người hành quân đi về phía Vân Hạc sơn trang ở cách đó mười hai dặm.
Nơi hơn ngàn người này đi qua, tất cả địa chủ cường hào ở ven đường đều câm như hến, tất cả đều co đầu rụt cổ ở trong nhà của mình, không dám ló đầu ra ngoài.
Có điều, Sở Hi Thanh tạm thời không quan tâm đến mấy con tôm tép nhỏ bé này, cũng không thèm để ý.
Vân Hạc sơn trang được xây dựng ở giữa sườn núi Nam Lộc của Tây Sơn, tuy rằng không xây dựng thành ổ bảo pháo đài, nhưng địa hình lại rất hiểm trở, cũng là một nơi dễ thủ khó công.
Bên trong Vân Hạc sơn trang vẫn còn ba trăm ba binh của Ân Dương gia, 500 tên tráng đinh.
Tuy nhiên, trang chủ Vân Hạc sơn trang là Vân Hạc Đao – Ân Dương và sáu vị thất phẩm dưới trướng hắn, tất cả đều đã chết tại Văn gia bảo.
Bên trong tòa sơn trang này đã không còn bất cứ cao thủ nào.
Sở Hi Thanh đưa mấy người Tư Không Hinh, Lý Thần Sơn, Ngụy Dương xông lên, liền dễ dàng bắt được Vân Hạc sơn trang.
Thậm chí bọn họ còn không có bất cứ thương vong nào trong trận chiến này.
Đám gia tướng trong Vân Hạc sơn trang đều là lòng người bàng hoàng, không có sĩ khí, cũng không có tâm tư chiến đấu.
Sau khi chiến sự nổ ra, tất cả bọn họ đều lùi lại rồi chạy trốn xuống núi, không ai muốn bỏ mạng tại Vân Hạc sơn trang này cả.
Có thể thủ được nơi này thì cũng thôi, nhưng mấu chốt là dù cho bọn họ có liều mạng thì cũng không thủ được.
Tại đây, Sở Hi Thanh thu hoạch được ít hơn.
Bọn họ chỉ lấy được mười ba vạn lượng bạc, bảy ngàn lượng vàng ở trong kho bạc, ngoài ra còn có khoảng 90 ngàn lượng bạc từ các loại binh khí và hàng hóa, mươi lăm vạn thạch lương thảo, cùng với 350 khoảnh ruộng tốt tạm thời khó đánh giá và cũng không thể sang tên.
Bọn họ chờ ở nơi này một khắc thời gian, đại khái là cướp sạch Vân Hạc sơn trang một phen, sau đó liền chuyển hướng về phía Đơn gia ở phía bắc.
Đơn gia là địa chủ xếp hạng thứ ba ở trấn Tây Sơn này, có 480 khoảnh ruộng tốt, quy mô chỉ đứng sau Thẩm gia và Văn gia.
Tuy nhiên, nhà này chuyên về kinh doanh, vẫn luôn lũng đoạn rượu ở trong trấn, còn chiếm một tòa quặng sắt nhỏ, gia sản thực tế còn trên cả Văn Thiên Tài.
Có người nói gia chủ Đơn Xích Linh có thực lực lục phẩm hạ, là cao thủ có thể sánh vai với Vân Hạc Đao – Ân Dương.
Lần này, các địa chủ cường hào Tây Sơn liên thủ chống đối nộp thuế, Đơn gia lại không trực tiếp đứng ra.
Nhưng Sở Hi Thanh vẫn nhận được tin tức từ Ngô Mị Nương, Đơn gia đang lợi dụng sức ảnh hưởng của mình, cố gắng trợ giúp Văn gia và Thẩm gia móc nối quan hệ.
Đám địa chủ cường hào Tây Sơn này có thể đồng tâm hiệp lực, Đơn gia có công rất lớn.
Bởi vậy, hai mươi ngày trước Sở Hi Thanh đã ủy thác Tả Thanh Vân lấy công văn, trong đó cũng có tên của Đơn gia ở phía bắc trấn.
Sở Hi Thanh đã quyết định, phải dọn sạch cả Đơn gia luôn.
Nhưng khi hơn ngàn nhân mã của Sở Hi Thanh mới đi được nửa đường, gia chủ Đơn Xích Linh của Đơn gia lại dẫn một đám người, quất ngựa đi đến trước trận Sở Hi Thanh.
Đơn Xích Linh khoảng tầm bốn mươi tuổi, khí độ ung dung, dáng vẻ đường đường.
Nhưng người này đang cởi trần, còn cõng lấy một bó bụi gai rất to.
Sau khi hắn xuống ngựa, liền trực tiếp quỳ phục xuống trước mặt Sở Hi Thanh.
“Lúc trước Đơn mỗ đi xa ở bên ngoài, nhất thời không rảnh để quan tâm chuyện trong nhà. Hôm nay Đơn mỗ trở về, mới biết nghịch tử trong nhà bị ác nô và Văn Thiên Tài đầu độc, đối kháng pháp độ của triều đình, còn dám hợp mưu với Văn gia để chống đối nộp thuế. Sau khi Đơn mỗ biết chuyện, liền chạy đến đây chịu đòn nhận tội, kính xin Sở đường chủ đại nhân đại lượng, tha thứ cho tội bất kính của nhà ta!’
Sắc mặt Sở Hi Thanh âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
Cái gì mà đi xa bên ngoài, hôm nay vừa trở về chứ, tên này đang lừa quỷ à!
Mà lại, tha thứ cho Đơn gia thì hắn không thể hồi vốn được!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất