Bá Võ

Chương 478: Thua chạy như cỏ lướt theo gió (3)

Chương 478: Thua chạy như cỏ lướt theo gió (3)

Trước kia hắn vay ba mươi bốn vạn lượng, chính là 9 ra 13 vào.
Cũng chính là hắn vay bă mươi bốn vạn lượng bạc, thì phải trả gần năm mươi vạn.
Mà lúc này, vàng bạc mà hắn cướp được từ Văn gia và Vân Hạc sơn trang, cũng chỉ mới khoảng năm mươi vạn lượng, vừa đủ trả nợ.
Ngoài ra, hắn còn phải gánh chịu tất cả thuế má.
Hơn nữa, các huynh đệ trong đường khẩu đã ra sức làm việc đánh trận, người đường chủ như hắn há có thể để cho bọn họ không kiếm được gì?
Đơn Xích Linh nhìn trộm sắc mặt của Sở Hi Thanh, trong lòng hơi trầm xuống: “Sở đường chủ, Đơn gia nguyện ý giao nộp đủ số thuế ruộng và thuế đầu người năm nay. Ngoài ra, Đơn mỗ còn nguyện ý bồi thường mười vạn lượng bạc, năm vạn thạch lương thảo, để bồi tội với đường chủ. Ngoài ra, Đơn mỗ nguyện lập lời thế, từ này về sau nhà ta sẽ phụng mệnh Sở đường chủ, nghe theo Sở đường chủ như thiên lôi sai đâu đánh đó.”
Lúc này sắc mặt của Sở Hi Thanh mới hơi dễ coi một chút.
Có điều, trong mắt của hắn vẫn tràn ngập vẻ lạnh lẽo: “Khoảng tầm mười hai ngày trước, ta đã phái thủ hạ và tiên sinh phòng thu chi đến nơi này thu thuế. Lại bị một đám người bịt mặt làm nhục, không chỉ quất roi ở trước mặt mọi người, mà còn giội đái giội cứt lên người bọn họ, các hạ có biết người nào đã làm chuyện này không?”
“Là nghịch tử nhà ta đã làm ra chuyện ngu xuẩn này!’
Đơn Xích Linh bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh vào đám người ở phía sau, rồi kéo một người trẻ tuổi bị trói tay trói chân bịt miệng ra phía trước.
Hắn trực tiếp kéo người này đến trước mặt Sở Hi Thanh, sau đó giơ tay chém xuống, cắt đứt tay chân của người trẻ tuổi này. Cuối cùng còn đâm một đao vào trong đan điền của người trẻ tuổi, trực tiếp phế bỏ tu vị bát phẩm của hắn.
“Còn bao quát cả quản gia ngoại đường và năm tên ác nô của Đơn gia ta.”
Đơn Xích Linh nghiêng người quay đầu nhìn lại, lúc này, đoàn người ngựa phía sau hắn lại có năm tên bị trói như bánh chưng được gia tướng kéo ra ngoài.
Những gia tướng này cũng cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ dứt khoát mà chém đầu của những kẻ này xuống.
Sắc mặt Đơn Xích Linh nghiêm nghị: “Đơn mỗ nguyện ý bồi tội cho các tiên sinh phòng thu chi, ngoài ra còn dâng ngàn lượng bạc để nhận lỗi.”
Sở Hi Thanh âm thầm kinh dị, lòng thầm nói vị Đơn gia chủ này thực sự là một kẻ hung ác.
Ngay cả con ruột của mình, nói một câu cũng không nói mà trực tiếp cắt tay cắt chân, phế bỏ tu vị.
Lúc này, Lỗ Bình Nguyên lại tiến đến gần bên tai Sở Hi Thanh, nhỏ giọng nói: “Đây là con trai trưởng Đơn Vĩ của hắn, mẫu thân là muội muội Văn Thiên Tài, có người nói đôi vợ chồng này vẫn luôn bất hòa, Văn thị từng có một đoạn gian tình khi còn trẻ, có lẽ Đơn Vĩ không phải con ruột của hắn. Ngoài ra, người này còn có năm người con thứ, một người lại xuất sắc hơn một người, đều là còn trẻ mà đã có tu vị thất phẩm.”
Ý của Lỗ Bình Nguyên là, Đơn Xích Linh bị người cắm sừng, mà cũng không thiếu con trai.
Sau khi Văn gia bị tiêu diệt, người con trai trưởng này đã không còn bất cứ giá trị gì.
Lúc này, Đơn Xích Linh lại cười khổ, thần sắc thấp kém cung kính, hắn ôm quyền nói: “Có thể Sở đường chủ sẽ cho rằng Đơn mỗ lòng dạ độc ác bạc bẽo, nhưng Đơn mỗ cũng biết, nếu như không làm như vậy, thì Đơn gia ta và tính mạng của đứa nhỏ này cũng không giữ nổi.”
“Đơn mỗ cũng có ít quan hệ ở trong thành, cũng biết Sở đường chủ đã lấy được công văn trị tội Đơn gia ta. Bây giờ hưng vong của Đơn gia ta, đều nằm trong một ý nghĩ của đường chủ. Đơn gia chỉ là kẻ ở nông thôn, trước kia không nhận ra uy danh của đường chủ, cũng không biết thiên uy của Tây Sơn Đường. Bây giờ đã ăn năn hối cải, Đơn mỗ cầu xin Sở đường chủ bao dung!”
Ánh mắt Sở Hi Thanh lấp lóe, rơi vào trầm tư.
Nếu san bằng Đơn gia, nhất định có thể kiếm nhiều hơn mười vạn lượng bạc và năm vạn thạch lương thực mà Đơn gia bồi thường.
Mà con người của Đơn Xích Linh này, cũng khiến cho hắn rất không yên tâm.
Người này làm cho hắn nghĩ đến Thượng Quan Thần Hạo.
Vấn đề là người này đã chịu đòn nhận tội như vậy, còn chặt đứt tay chân của con trai mình rồi.
Nếu như hắn vẫn không tha thứ, vẫn kiên trì san bằng Đơn gia, thì sẽ bị vô số người giang hồ trong Đông Châu chê trách.
Lăn lộn giang hồ nhất định phải có lòng dạ độc ác, nhưng không thể chỉ có mỗi lòng dạ độc ác, mà còn phải có danh tiếng tốt nữa.
Trừ phi là người như Huyết Nhai Đao Quân, có thể lấy sức một người một đao để trấn áp toàn bộ thiên hạ, bằng không thì không thể không quan tâm đến danh tiếng.
Sở Hi Thanh đang cân nhắc, là gạt bỏ Đơn gia này luôn có lời hơn, hay là từ từ giải quyết thì sẽ có lời hơn.
Lúc này, Sở Vân Vân híp mắt lại, truyền âm lại đây: “Tu vị của người này là ngũ phẩm, thâm tàng bất lộ. Lục Loạn Ly bây giờ có thể không phải đối thủ của hắn. Đám người sau lưng hắn còn có bốn tên lục phẩm, một tên ngũ phẩm thượng, những người này đều tu luyện công pháp cao thâm. Thực lực ẩn giấu của Đơn gia này phải gấp mười mấy lần Văn gia. Ngoài ra. . .”
Giọng nói Sở Vân Vân hơi ngưng trọng: “Ta còn ngửi thấy khí tức của yêu tộc, rất có thể bọn họ là bán yêu.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất