Chương 480: Các phương phản ứng
Sở Hi Thanh không khỏi cười một tiếng.
Lòng thầm nói đám địa chủ cường hào Tây Sơn này, quả thực là dẫn sói vào nhà.
Tuy nhiên, hắn là hương chính của Tây Sơn, không thể ngồi yên không để ý được.
Đám gia đình giàu có kia chết không oan, nhưng bình dân bách tính địa phương lại vô tội.
“Truyền lệnh xuống, tất cả huynh đệ tăng tốc độ, tiến về phía tay. Còn nữa, phái một số kỵ binh đi thông báo cho tất cả địa chủ cường hào ở ven đường, lệnh cho bọn họ xuất binh hỗ trợ, trục xuất đám tặc nhân Tây Sơn kia không phải là chuyện của một người, tất cả mọi người đều phải tham dự.”
Sở Hi Thanh suy nghĩ một chút, lại cười lạnh nói: “Nhược Hi, ngươi mang tất cả đàn ông của Văn gia và Ân gia về, treo ở cổng tây để thị chúng, lại thông báo cho toàn trấn biết, tất cả địa chủ hào cường có năm trăm mẫu đất trở lên, phải nộp thuế má đúng hạn, ngoài ra còn phải thêm ba phần mười tiền phạt vì nộp muộn, phải đưa đến trấn Tây Sơn trước khi trời tối. Nói cho bọn họ biết, khi mặt trời lặn mà bọn họ vẫn chưa đến, vậy thì không cần phải đến nữa.”
Thật ra thì Lưu Nhược Hi muốn đi theo Sở Hi Thanh hơn.
Nhưng nàng đã sùng bái và kính phục Sở Hi Thanh đến tận xương tủy, nên Sở Hi Thanh nói gì là nàng sẽ làm theo cái đó.
Ngay khi Sở Hi Thanh chuẩn bị dẫn binh đi bình định đám sơn tặc Tây Sơn kia, thì Thính Hương Thủy Tạ ở sân sau Thượng Quan gia lại là một mảnh yên tĩnh chết chóc.
Thính Hương Thủy Tạ.
Cái bàn phía trước Thượng Quan Thần Hạo đã bị đạp đổ, cái bàn bằng gỗ tử đàn tốt nhất có giá trị ngàn vàng này đã bị một luồng sức mạnh ép thành các mảnh vỡ.
Bao quát cả mấy bức tác phẩm thêu của Thượng Quan Thần Hạo cũng bị nát bấy thành cặn bã.
Mấy người hầu ở nơi này đều dồn dập nín thở, bọn họ nằm rạp trên mặt đất, không dám thở mạnh.
Ao nước bên ngoài thủy tạ lại có một đám tôm cá nổi lềnh bềnh.
Toàn bộ phạm vị mười trượng này, hoàn toàn yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ một tấm tin phù của Chỉ huy sứ quận quân Tây Sơn, Diêm Quá.
Tin tức Văn gia bảo bị công phá, quận quân Tây Sơn cũng tán loạn, khiến cho chủ nhân nơi này trực tiếp rơi vào cơn giận ngút trời.
Mặt Long Hành cũng là một mảnh trắng xanh, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và tức giận, sau đó lại ngậm lấy vài phần không thể tin nổi.
Đại đa số kế hoạch ở Văn gia bảo đều là do hắn an bài.
Hắn suy nghĩ rất cẩn thận, chiếu cố đến mọi phương diện. Chuẩn bị lực lượng gấp năm lần, lại nghiền ép từ bốn phương tám hướng.
Long Hành cho rằng, trận chiến này vốn không có bất cứ sơ hở nào.
Vấn đề là Văn gia bảo kiên cố không thể phá trong tưởng tượng của hắn, thế mà bị người ta đánh một đòn liền sụp.
Chuyện này giống như chơi cờ vây vậy, một quân cờ quan trọng nhất trong tưởng tượng của Long Hành, một quân cờ có thể đẩy đối phương vào chỗ chết, nhưng vừa mới hạ xuống thì lại bị người ta ăn cả một mảng cờ luôn.
Sức mạnh to lớn của Tây Sơn Đường, khiến cho tất cả kế hoạch của bọn họ trở thành chuyện cười.
Thượng Quan Thần Hạo đã từ từ tỉnh táo lại.
Nhưng mãi cho đến khi đường đệ Thượng Quan Thần Duyên vội vã chạy vào thủy tạ, thì Thượng Quan Thần Hạo mới mở miệng nói với vẻ lành lạnh: “Thần Duyên, tình hình bên Văn gia bảo thế nào? Thật sự thua rồi? Rốt cuộc là tử thương bao nhiêu? Nhạc Nguy ở đâu?”
Thượng Quan Thần Duyên là tổng quản ‘gian đường’ của Thượng Quan gia, chuyên phụ trách tin tức tình báo và thăm dò.
Dù sao thì Chỉ huy sứ Diêm Quá của quận quân Tây Sơn cũng là người của Thẩm Chu, Thượng Quan Thần Hạo không thể tin tưởng hoàn toàn.
Ngoài ra, Thượng Quan Thần Hạo còn ôm một tia hy vọng . . .
Chút thực lực của Tây Sơn Đường kia, làm sao có thể san bằng Văn gia bảo?
Ba mươi ba vị thất phẩm, sáu vị lục phẩm, tất cả đều bỏ mạng tại Văn gia bảo, điều này làm sao có thể? Một người cũng không trốn được sao?
Sắc mặt Thượng Quan Thần Duyên cũng âm trầm như nước: “Văn gia bảo đúng là đã bị chiếm đóng! Năm tên mật thám của chúng ta đã lẻn vào trong Văn gia bảo, phát hiện gia binh của Văn gia đã tử thương gần như không còn, đại đa số tráng đinh thì đã đầu hàng.”
“Nhưng điều kỳ lạ chính là, bọn họ tìm khắp nơi mà vẫn không phát hiện thi thể của Nhạc Nguy. Không chỉ là Nhạc Nguy, mà bao quát cả mấy vị cao thủ lục phẩm như Văn Thiên Tài, Vân Hạc Đao – Ân Dương, Thẩm Vân Tường. . . tất cả đều sống không thấy người, chết không thấy xác. Ba mươi ba vị võ tu thất phẩm, cũng có vài người mất tích.”
Thượng Quan Thần Hạo ngây người một trận, hai mặt nhìn nhau với Long Hành, trong mắt tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu.
Thượng Quan Thần Hạo cau mày, tiếp tục hỏi: “Như vậy thì rốt cuộc là đám người này đã chết hay là còn sống?”
“Quá nửa là chết rồi!’
Giọng nói của Thượng Quan Thần Duyên như chém đinh chặt sắt: “Người nhà của Nhạc Nguy đều ở Thượng Quan gia chúng ta, dù hắn có bỏ chạy thì cũng không có đạo lý không liên lạc với chúng ta. Đám người còn Thẩm gia kia cũng là như vậy, ba vị lục phẩm của Thẩm gia đều là tộc nhân của quận úy Thẩm Chu, bọn họ cũng không thể không trở về Thẩm gia.”
“Mật thám dưới trướng còn nói cho ta biết, khi Tây Sơn Đường đánh vào trong Văn gia bảo, thì toàn bộ Văn gia bảo bị chìm trong một màn sương trắng. Đó là do cửa bảo bị lực lượng Thủy và Hỏa giao phong, kích thích ra sương mù dày đặc, võ tu cửu phẩm cũng chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi hai trượng khi ở trong đó. Nói cách khác, khi đó bên trong Văn gia bảo đã xảy ra chuyện gì, thì người ngoài rất khó biết được.”
Hết chương 480.