Bá Võ

Chương 491: Một bụng ý xấu (2)

Chương 491: Một bụng ý xấu (2)

Trong lòng Sở Hi Thanh cũng đang tức giận, nhưng hắn vẫn thả bát xuống bàn trà, ngước mắt quét nhìn mọi người một chút: “Càn quét cái gì? Người trong Tây Sơn đều là người nghèo khổ, giãy dụa mưu sinh mà thôi, bọn họ không muốn đến thì không cần đến, không muốn giao tiền bình an thì không cần giao, không cần phải động binh làm gì.”
Mọi người nghe vậy thì sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn lẫn nhau.
Tất cả đều nghĩ thầm, việc này bỏ qua như vậy sao?
Tính tình của đường chủ không khỏi quá tốt rồi, cái này mà vẫn nhịn được?
Lục Loạn Ly cũng cau mày.
Lòng thầm nói cái tên Sở Hi Thanh này đang nghĩ cái gì vậy?
Đám thợ săn Tây Sơn không biết phân biệt tốt xấu này, khiến cho nàng cảm thấy rất bực tức.
Lục Loạn Ly lại không phát hiện, nàng đã không tự chủ mà coi mình là một thành viên của Tây Sơn Đường, cho nên cũng bức xúc với đám thợ săn Tây Sơn kia.
Lỗ Bình Nguyên cũng hơi ngẩn ngơ, hắn cũng thấy khá là bất ngờ.
Sau đó, hắn liền chắp tay nói: “Nếu đường chủ không muốn động đao binh, vậy thuộc hạ nguyện lên núi một chuyến. Trong vòng mười ngày, nhất định có thể thuyết phục đám thợ săn kia dựa vào chúng ta.”
Hắn tự nhận tài ăn nói của mình rất tốt, có thể nói cho đám thủ lĩnh thợ săn kia biết lợi và hại.
Mấu chốt là sáu ngàn bộ đao cung của thợ săn Tây Sơn này, cũng là một phần lực lượng không nhỏ với Tây Sơn Đường, có thể để cho cơ nghiệp của Tây Sơn Đường càng vững chắc hơn.
Cơ nghiệp của Tây Sơn Đường càng vững chắc, bát cơm của hắn cũng càng ổn định.
Tuy nhiên, mọi người trong đại sảnh lại phản đối.
Tất cả đều nghĩ đây không phải là trò đùa sao?
Với tính cách của đám thợ săn Tây Sơn kia, há không phải càng đắc ý hơn? Sau đó chỉ sợ còn được đà lấn tới, không thèm để Tây Sơn Đường bọn họ vào mắt.
Vẫn là trực tiếp giết qua, dùng đao dùng thương để cho bọn họ nghe lời là được, vừa hả giận lại vừa hữu hiệu.
“Dưa hái xanh không ngọt.” Sở Hi Thanh cũng lắc đầu: “Nhưng mà việc này cũng không thể bỏ qua như vậy, Tây Sơn Đường chúng ta không cho khinh thường. Lương Thần, mấy ngày nay ngươi dẫn người đi vào núi một chuyến, làm thịt mấy tên đề nghị giao người nhà của bang chúng chúng ta cho Thẩm gia, đem đầu bọn họ treo ở cửa Nhất Tuyến hạp để thị chúng.”
Chu Lương Thần nhướng mày lên: “Lương Thần lĩnh mệnh!”
Chu Lương Thần kế thừa tính cách dứt khoát mạnh mẽ của phụ thân hắn.
Hắn quyết định lát nữa dẫn người vào núi, mau chóng làm xong chuyện này luôn.
Mà mọi người ở trong đại sảnh nghe thấy lời này, rốt cuộc cũng yên tĩnh hơn một chút.
Tuy rằng vẫn rất khó chịu, nhưng cũng không khó chịu như lúc trước nữa.
Sở Hi Thanh tiếp tục nói: “Còn cả chuyện gia quyến nữa, để bọn họ ở Tây Sơn thì đúng là một mầm họa. Phân phó xuống, tất cả bang chúng xuất thân từ thợ săn Tây Sơn, bảo bọn họ mau về đón người nhà ra khỏi núi, rồi thu xếp cho bọn họ ở biệt viện của Thẩm gia bên cạnh đi. Việc này sẽ do Lỗ đàn chủ chỉ huy, nhất định phải làm ổn thỏa, không thể để cho người nhà của bang chúng bị ủy khuất.”
“Những bang chúng còn lại muốn đưa người nhà đến đây, đường khẩu cũng sẽ giúp đỡ một tay. Nếu như có chuyện gì khó xử, có thể dùng tiền công quỹ để trợ giúp, tất cả bang chúng đều được đối xử bình đẳng.”
Biệt viện Thẩm gia trong miệng hắn, nằm ở trong trấn Tây Sơn, ngay bên cạnh Sở trạch.
Khi Lưu Định Đường xây dựng tường thành cho trấn Tây Sơn, hắn vì lấy lòng Thẩm gia, đã thuận tiện xây một tòa biệt viện cho Thẩm gia ở trong trấn.
Hôm qua, sau khi Tây Sơn Đường tấn công tiêu diệt hai tòa trang viên của Thẩm gia, Sở Hi Thanh cũng thuận tiện chiếm luôn cái biệt viện này của Thẩm gia.
Tòa biệt viện này rất rộng lớn, quy mô còn hơn cả Sở trạch, có mấy trăm phòng, chỉ cần chỉnh sửa lại một chút, thừa sức thu xếp cho 250 gia đình.
Ngoài ra, trong tay Sở Hi Thanh còn có không ít giấy tờ nhà đất, tất cả đều ở khu vực góc viền của trấn Tây Sơn. Đây đều là nơi ở của bang chúng Hải Thanh Bang trước kia, hiện giờ không có ai ở lại, cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Mà khi đám đàn chủ và phó đàn chủ cho rằng chuyện của thợ săn Tây Sơn sẽ kết thúc tại đây, thì Sở Hi Thanh lại vừa cười vừa nhìn về phía đàn chủ Đơn Xích Linh của đàn chữ Đơn: “Đơn đàn chủ, người nhà ngươi đã thu binh từ khe núi kia chưa?”
Đơn Xích Linh vốn đang thần du thiên ngoại, nói cách khác là phát ngốc tại chỗ.
Trưa ngày hôm nay, hắn nhận được tin phù thông báo của Sở Hi Thanh, nên đã chạy đến tham gia nghị sự.
Hắn đường đường là một cao thủ ngũ phẩm, lại phải cong người làm một cái đàn chủ nho nhỏ của Tây Sơn Đường, cảm giác rất mất mặt, nhưng lại không thể không làm.
Đơn Xích Linh vốn ôm thái độ qua loa cho có, chứ không coi mình là một thành viên của Tây Sơn Đường, cũng không để chuyện của Tây Sơn Đường vào trong lòng, bởi vậy toàn bộ quá trình đều mất tập trung, chỉ suy nghĩ cách thoát thân khỏi Tây Sơn Đường.
Hắn nghe thấy ba chữ ‘Đơn đàn chủ’ thì còn không kịp phản ứng, một lát sau mới ý thức được là Sở Hi Thanh đang gọi mình.
Hết chương 491.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất