Chương 492: Một bụng ý xấu (3)
Lúc này, Đơn Xích Linh hoàn hồn, lên tinh phần: “Đã thu binh vào canh tư hôm nay, đêm qua thám mã nhà chúng ta đã phát hiện binh mã của Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại đã lùi vào sâu trong Tây Sơn, trong phạm vi ba mươi dặm chung quanh đã không có tặc nhân, hơn nữa, đám gia binh cũng vất vả không thôi, nên thuộc hạ tự ý chủ trương thu binh về trang.”
Đây cũng là một chuyện khiến cho hắn khó chịu.
Đêm qua Sở Hi Thanh trắng trợn ăn mừng, một đám người ăn ngon uống say, còn chia rất nhiều bạc, đám người Đơn gia lại phải canh giữ khe núi một đêm, uống gió mát.
Đàn chữ Đơn bọn họ tốt xấu gì cũng là một thành viên của Tây Sơn Đường, cái đãi ngộ này cũng quá khác biệt rồi.
“Không có lệnh đã thu binh, đây chính là cái gọi phụng mệnh làm việc, như thiên lôi sai đâu đánh đó của ngươi?”
Mặt Sở Hi Thanh trầm xuống, cười lạnh một tiếng, rồi lạnh lùng nhìn Đơn Xích Linh.
Vị cao thủ ngũ phẩm thâm tàng bất lộ này đã đỏ mặt, không biết nói gì hơn.
Ngay khi Đơn Xích Linh âm thầm xấu hổ, cân nhắc xem có trực tiếp lật mặt mà không thèm để ý hậu quả hay không, thì sắc mặt Sở Hi Thanh hơi hòa hoãn lại: “Niệm tình ngươi mới vào Tây Sơn Đường, không biết quy củ của đường khẩu, nên lần này coi như xong. Tất cả mọi người trong đường chúng ta, đều cần phải có kỷ luật nghiêm minh! Ai cũng không thể ngoại lệ.”
“Đơn đàn chủ, nếu như ngươi có lần sau, vậy đừng trách ta không nể tình! Còn nữa, các huynh đệ trông coi khe núi đã vất vả rồi, ngươi phải cố gắng động viên và ban thưởng, không thể để cho các huynh đệ chịu ủy khuất.”
Đơn Xích Linh chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, tức đến muốn phun máu.
Không phải là do Sở Hi Thanh răn dạy hắn như thuộc hạ, mà là một câu sau của Sở Hi Thanh.
Cái gì gọ là ‘Cố gắng động viên và ban thưởng’? Nói dễ dàng thế, ngươi không đưa tiền mà chỉ nói một câu như vậy?
Lẽ nào còn muốn Đơn gia hắn bỏ tiền ban thưởng?
Sở Hi Thanh lại chuyển đề tài: “Những năm gần đây, Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại cầm đầu đám tặc phỉ, nhiều lần xuống núi cướp bóc, làm hại bách tính, làm cho dân chúng vùng Tây Sơn rơi vào cảnh lầm than, bách tính lưu vong, ruộng đất bị bỏ hoang.”
“Nếu như Tây Sơn Đường chúng ta đã cầm tiền bình an của dân chúng, vậy thì không thể ngồi yên không để ý. Hai nhà này cũng là kẻ địch của Tây Sơn Đường chúng ta, tuyệt đối không thể cho phép bọn họ lớn mạnh. Đơn đàn chủ, bắt đầu từ ngày mai, Đơn gia các ngươi thành lập đồn biên phòng ở Nhất Tuyến hạp ở Đông Lộc Tây Sơn, Dã Lang khẩu và Bạch Vân hạp ở Nam Lộc, mỗi một đồn biên phòng không thể ít hơn ba trăm người, nhất định phải phong tỏa tất cả chỗ rẽ ở Tây Sơn, không thể để cho bất kỳ tên tặc phỉ nào xuôi nam, bằng không thì ta sẽ hỏi tội ngươi.”
Đơn Xích Linh nghe vậy thì âm thầm cười gằn, lòng thầm nói dựa vào cái gì? Ta chỉ làm một cái đàn chủ, lương bổng và tiền thưởng đều không có, ngươi lại muốn sai bảo toàn bộ Đơn gia ta.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ nên từ chối như thế này, đột nhiên nghe thấy Sở Hi Thanh mở miệng nói tiếp: “Ta cho phép nhà các ngươi thay thế Thẩm gia và quận quân Tây Sơn, có thể thu phí qua đường ở mấy ngã rẽ đó, coi như là tiền trợ giúp cho nhà các ngươi.”
Lúc này, Đơn Xích Linh nuốt lời muốn nói vào bụng, đuôi lông mày của hắn hơi nhếch lên, ánh mắt kỳ dị: “Lời này của đường chủ là thật? Việc này chỉ sợ không thích hợp, cũng không hợp với pháp độ của triều đình.”
Sở Hi Thanh cũng lười trả lời, chỉ nhìn hắn với ánh mắt chứa ý cười.
Đơn Xích Linh cũng biết câu hỏi này quá dư thừa.
Tiền bình an của Tây Sơn Đường cũng không phù hợp với pháp độ của triều đình.
Nhưng Tây Sơn Đường vẫn cứ thu bình thường, quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở với chuyện này, coi như không biết.
Quận quân Tây Sơn thiết lập trạm kiểm tra ở các chỗ rẽ để thu tiền, cũng không được quan phủ cho phép, nhưng vẫn cứ thu bình thường.
Đơn Xích Linh đè ý vui mừng xuống, vẻ mặt ngưng trọng, giọng nói kính cẩn: “Đường chủ, xin hỏi đồn biên phòng này có quy củ gì không?”
Nam bắc Tây Sơn kéo dài sáu bảy trăm dặm, bên trong còn có ba cái huyện thành, phía tây bắc Tây Sơn là quận Thương Ngô. Mà chỉ có mấy con đường để đi qua mấy chỗ này mà thôi.
Bởi vậy, có rất nhiều đội buôn đi qua các con đường này, một phần ba tiêu cục trong quận Tú Thủy này, đều làm ăn trên các con đường ở Tây Sơn.
Nếu như Đơn gia bọn họ thật sự có thể thiết lập trạm kiểm tra ở các chỗ đó, thì nhất định có thể một ngày thu đấu vàng.
Sau khi Tây Sơn Đường của Thiết Kỳ Bang đánh bại Thẩm gia và quận quân Tây Sơn, đúng là có tư cách làm như vậy.
Nói vậy, khách qua đường sẽ không có ý kiến gì, đơn giản chỉ là đưa tiền cho Thẩm gia hay là cho Tây Sơn Đường mà thôi.
Còn về phần quận quân Tây Sơn, bọn họ có lá gan ra khỏi doanh trại, vậy lực lượng của một mình Đơn gia cũng có thể phá tan bọn họ.
Hết chương 492.