Chương 507: Nội Quỷ Đường (6)
Điều nằm ngoài dự đoán của mọi người chính là, thủ vệ ở nơi này rất nhiều, ngoại từ ngục tốt của đại lao ra, còn có rất nhiều người ăn mặc trang phục Cẩm y vệ.
“Đều là người của Thiên nha Cẩm y vệ, là vị Giám sát ngự sử kia mang đến.”
Vị bộ đầu áo đỏ kia nhỏ giọng nhắc nhở Sở Hi Thanh một câu: “Ta chia cho bọn họ một nửa, để bọn họ dàn xếp một hai. Nhưng Sở đường chủ vẫn phải cẩn thận, cố gắng đừng đắc tội với bọn họ.”
Sở Hi Thanh nhìn đám Thiên nha Cẩm y vệ này, rồi rơi vào suy tư.
Cẩm y vệ của thế giới này được chia làm ba nha, Thiên, Địa, Quân.
Thiên nha, phụ trách giám sát bách quan. Bọn họ không có bất kỳ cơ cấu ở địa phương nào, ngoại trừ quy mô ba vạn người cẩm y ra, cũng chỉ có mười hai vị Vạn hộ, bảy mươi hai tên Thiên hộ, đi tuần tra khắp thiên hạ.
Quân nha, thì lại được thiết lập trong quân, phân bố trong các biên quân và quận quân ở các nơi, phụ trách giám sát và quản giáo tất cả binh mã của Đại Ninh.
Sở Hi Thanh và Tào Hiên thuộc về Địa nha, phụ trách truy bắt tuần tra, quản chế thế lực địa phương.
Quy mô của Địa nha là lớn nhất, bọn họ dùng năm đại trấn phủ ty là ‘đông nam tây bắc trung’ để chưởng khống các châu. Địa phương còn có Vạn hộ sở và Thiên hộ sở, Bách hộ, Tổng kỳ, Tiểu kỳ. . . xúc tua mở rộng đến mỗi một góc của Đại Ninh, quy mô gần một triệu người.
Nhưng quyền lực nặng nhất, chính là Thiên nha.
Chỉ huy sứ của Thiên nha cũng có thực lực cao nhất, nằm trên hàng đầu ở Thiên Bảng.
Sở Hi Thanh nhìn thấy Tả Thanh Vân ở trong một phòng giam tại góc nam ở tầng bốn.
Trạng thái của Tả Thanh Vân không tốt lắm, hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, quần áo xốc xếch, râu tốc ngổn ngang, tinh thần cũng rất uể oải, chán nản.
Hắn nhìn thấy Sở Hi Thanh thì cười khổ một tiếng: “Ngươi vẫn đến rồi, thật ra thì ra không muốn để cho ngươi nhìn thấy dáng vẻ chán nản và chật vật này của ta.”
Sở Hi Thanh không nói gì, hắn quét mắt nhìn chung quanh một cái.
Không khí nơi này rất không tốt, lại âm hàn tận xương, một bộ phận rơm rạ trong góc tường cũng đã mục nát vì ẩm ướt.
Còn dấu vết của cơm nước bị đánh đỏ ở bên ngoài rào chắn, cũng đã tỏa ra mùi thiu.
Sở Hi Thanh quét mắt một vòng, liền thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tả Thanh Vân: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao tự nhiên lại bị hạ ngục? Ngươi cũng không khỏi quá không coi ta là bạn bè, nhiều ngày như vậy rồi mà còn không nói một tiếng. Theo ta biết, triều đình đã an bài tội danh rất nặng cho Tả quận thừa?”
Hắn cũng nhớ đến, thời gian này không thấy Tả Thanh Vân xuất hiện.
Sở Hi Thanh cũng từng hỏi dò qua nguyên do, nhưng lại bị Tả Thanh Vân nói quanh co cho qua.
Bây giờ xem ra, Tả Thanh Vân đã biết được kết cục này từ hơn hai mươi ngày trước rồi.
“Còn không phải là do cha ta, ngu đến mức muốn đi kết tội Hộ bộ thượng thư. Đầu hắn bị nước vào rồi, rõ ràng là thiên tử quyết tâm muốn phát hành Đương thập đại tiền, hắn có thể ngăn được sao? Còn liên lụy đến người nhà nữa.”
Tả Thanh Vân cười một tiếng: “Việc này ta cũng không nói sớm được, nói cũng vô dụng, chỉ để ngươi bận tâm mà thôi. Nhưng ngươi yên tâm, tuy rằng tội danh lần này rất nặng, nhưng nhà ta vẫn có rất nhiều quan hệ ở kinh thần. Những đồng liêu kia của cha ta cũng đang nỗ lực vì nhà ta. Chờ đến khi thiên tử hết giận, thì có thể bị điều đến làm quan ở biên quân.”
Sở Hi Thanh lại nhìn Tả Thanh Vân một chút, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.
“Chậc! Người không thấy ta vẫn yên lành sao? Ở trong này có ăn có uống, không có chuyện gì.”
Tả Thanh Vân mở hai tay ra, ra hiệu mình không có việc gì, sau đó hắn lại kêu lên với bên ngoài: “Chương bách hộ, làm phiền cho lão tử chút rượu thịt, mốn hai con vịt quay ở bên cửa hiệu đối diện nha môn, mười cân thịt kho, lại cầm thêm chút đồ nhắm rượu, cộng thêm loại rượu vàng tốt nhất.”
Sau khi hắn vừa mở miệng, một người niên ăn mặc trang phục Bách hộ đã đi đến cửa nhà giam, hắn liếc mắt nhìn vào trong một cái, đầu tiên là cau mày lại, sau đó lại hừ một tiếng rất nhỏ.
Theo hắn phất tay áo một cái, không lâu sau liền có người vội vã mang một khay thức ăn vào trong.
Quả nhiên là bên trong có vịt quay, có thịt kho, có đậu tương, có rượu vàng.
“Xem đi, ta ở trong này rất tốt.”
Tả Thanh Vân thấy Sở Hi Thanh vẫn là dáng vẻ muốn nói lại thôi, liền lặng lẽ nói: “Sở Hi Thanh, ngươi coi ta là bạn, vậy thì đừng nói nhảm, chỉ cần uống rượu ăn thịt là được. Ba ngày sau chúng ta sẽ bị áp giải đến kinh thành, sau khi ngươi đi ra ngoài, có lẽ sẽ không nhìn thấy ta nữa. có thể đây là lần cuối cùng ngươi và ta uống rượu ở quận Tú Thủy này. A, không đúng, còn có bữa tiễn đưa nữa, khi đó ngươi cũng đến.”
Sở Hi Thanh hơi nhường máy lên, yên lặng không nói gì, chỉ rót rượu cho Tả Thanh Vân, lại cụng chén với Tả Thanh Vân.