Bá Võ

Chương 67: Bay lên trời (2)

Chương 67: Bay lên trời (2)

Nhân vật: Sở Hi Thanh.
Danh vọng: Cửu phẩm thượng (giả).
Võ đạo: Truy Phong Đao Pháp (tầng hai), Khinh Vân Tung (mới nhập môn).
Võ ý: Nhai Tí tàn ý (tầng một).
Nguyên công: Dưỡng Nguyên Công (tầng hai).
Điểm võ đạo: 32.
Thiên phú: Ưng Nhãn, Truy Phong Trục Điện Chi Thủ (nhất giai), Thuần Dương Lôi Thể (nhất giai).
Trạng thái: Lục âm Hoàn Hồn Chú.
Tuổi thọ: 29 ngày.
Sở Hi Thanh nhìn cột võ đạo của mình, lại nhìn điểm võ đạo đã cao đến 32 điểm, liền cảm thán một hơi.
Thí nghiệm của hắn thành công rồi, đây là tác dụng tuyên truyền của hai huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai.
Ba ngày trước, điểm võ đạo của hắn từ 23 tăng lên đến 32.
Nhưng Sở Hi Thanh cũng thất bại, sau khi điểm võ đạo lên đến 32 điểm thì không còn tăng lên nữa.
Tuy rằng thanh danh của hắn bây giờ đã lan xa, những lời đồn kia cũng càng ngày càng khuếch đại, thậm chí là đã truyền ra ngoài võ quán, nhưng điểm võ đạo của hắn lại không tăng chút nào.
Sở Hi Thanh tính toán một chút, hắn nghĩ là bởi vì lời đồi này quá khuếch đại, khiến cho người ta chỉ coi nó là chuyện người, đáy lòng căn bản là không tin.
Danh vọng cũng là cửu phẩm thượng (giả), không hề nhúc nhích.
Sở Hi Thanh vẫn không hiểu cái cơ chế tăng lên của danh vọng.
Hắn hồi tưởng lại những chuyện mình đã trải qua, danh vọng tăng lên hình như không liên quan đến chuyện số lượng người tin thực lực của hắn nhiều hay ít.
Dường như điểm mấu chốt là sự tán thành của đám cao thủ kia, chỉ có võ tu mạnh mẽ tán thành thực lực của hắn, thì danh vọng của hắn mới tăng lên.
Tuy nhiên, thật ra thì danh vọng có tăng lên hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là điểm võ đạo.
Tình hình bây giờ là, hắn còn không thu được đủ điểm võ đạo, thì những lời đồn khuếch đại kia đã phản phệ lại rồi.
Sở Hi Thanh có cảm giác đám đồng môn sư huynh đệ chung quanh luôn nhìn mình bằng ánh mắt quái dị.
Đám sư huynh hai lá ba lá trong nội môn kia đã rục rà rục rịch, chuẩn bị thử hắn một phen.
Sở Hi Thanh hơi hối hận, hình như hắn tự đào một cái hố cho mình rồi.
Sở Hi Thanh hít một tiếng, thu màn hình huỳnh quang hư ảo vào trong góc.
Khi hắn đi ra khỏi phòng để rửa mặt, Sở Vân Vân không khỏi liếc mắt nhìn hắn: “Sao lại than thở rồi? Ngươi là người tập võ, lấy chút tinh thần ra xem nào.”
“Ta đang lo là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.” Sở Hi Thanh nhìn cây dương liễu đung đưa trong gió ở trước mặt, sau đó quay qua hỏi với vẻ chờ mong: “Vân Vân, ngươi có biện pháp nào để ta nhanh chóng gia tăng thực lực trong một hai ngày không?”
Lúc này Sở Vân Vân lắc đầu: “Tập võ là con đường phải đi từng bước một, nếu muốn đạt đến cảnh giới đỉnh phong, thì phải vượt qua muôn vàn sóng gió, làm căn cơ vững mạnh. Dù đám tà tu ma đạo kia cũng không thể một bước lên trời được.”
“Hiện giờ, tốc độ tăng cấp của ngươi đã rất nhanh, chờ đến khi ngươi tu luyện Khinh Vân Tung thành công, thì thực lực của ngươi đã tăng thêm một bước, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Thật ra thì nàng thấy rất kinh ngạc, mười mấy ngày gần đây Sở Hi Thanh giống như là đột nhiên khai khiếu vậy.
Mặc dù nàng dạy Sở Hi Thanh cái gì, chỉ đến ngày hôm sau là tên này có thể luyện không kém chút nào.
Mà chiêu nào cũng vô cùng thành thạo, giống như là đã được rèn luyện rất nhiều lần vậy.
Nhưng rõ ràng là mỗi ngày tên này chỉ có thể luyện đao nửa canh giờ.
“Nhưng ta vẫn cảm thấy quá chậm.” Sở Hi Thanh lại thở dài lần nữa, đồng thời cầm một cành liễu lên đánh răng: “Cây cao nhất rừng, tất sẽ bị gió thổi gãy.”
Sở Vân Vân bật cười thành tiếng: “Đây đều là do ngươi tự chuốc lấy, không sao đâu, bị người ta đánh một trận là được rồi.”
Dưới cái nhìn của nàng, Sở Hi Thanh hoàn toàn là tự làm tự chịu.
Cái tên này rõ ràng là đang phiêu, đang đắc ý cho nên mới chủ động đi tìm hai huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai, còn bỏ tiền ra để bọn họ tuyên truyền cho mình.
Theo Sở Vân Vân, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, sư huynh đệ so tài luận bàn, tu luyện võ kỹ mà thôi, rất bình thường.
Võ tu có thể tôi luyện kỹ năng và võ kỹ của bản thân qua những trận so tài và tỷ thí như này.
Sở Hi Thanh thua một trận, đơn giản là bị đánh về nguyên hình mà thôi.
Vừa hay có thể để cho Sở Hi Thanh hiểu rõ bản thân mình, từ đó mà làm đến nơi đến chốn.
Sở Hi Thanh thì vẫn mặt mày ủ rũ, hắn không thể nói tất cả chuyện mình làm đều là vì muốn kiếm điểm võ đạo được.
Trước đó, hắn cũng không ngờ đến chuyện bò cái sẽ bay lên trời như thế này mà. . .
Cũng đúng lúc này, hai người nghe thấy tiếng chuông vang điếc tai ở bên ngoài truyền vào.
Ban đầu họ vẫn không để ý, cho rằng đó là chuông thúc giục đệ tự võ quán đi tập thể dụng buổi sáng. Mà sau khi tiếng chuông vang liên tục ba tiếng, thì hai người không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Đây không phải tiếng chuông tập thể dục buổi sáng, mà là tiếng chuông triệu tập tất cả đệ tử và giáo viên trong võ quán.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất