Bá Võ

Chương 85: Hà La Ngư

Chương 85: Hà La Ngư

Người leo lên thuyền là một cô gái tầm hai mươi tuổi.
Nàng mặt trắng như ngọc, môi đỏ như son, sắc mặt lạnh lùng và cao ngạo.
Trước ngực và mông đều vểnh lên, làm cho bộ cung trang màu đỏ rực kia bị đẩy lên thành một đường cong rất lớn.
Cô gái này vừa lên thuyền, toàn bộ ánh mắt của tất cả nam tính ở trên khoang thuyền đều bị nàng hấp dẫn. Bọn họ không tự chủ được mà liếc mắt nhìn trộm, hoặc là nhìn chằm chằm vào nàng.
Sở Hi Thanh là người đàng hoàng, hai mắt hắn nhìn thẳng, trong mắt chứa vẻ thưởng thức phong cảnh ở phía trước.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy có một tiếng ‘đùng’ vang lên ở bên cạnh thuyền.
Sở Hi Thanh lấy làm kinh hãi, liền ghé mắt nhìn qua.
Phát hiện đó là một người đàn ông trung niên mặc quần áo viên ngoại, người này bị vị phu nhân bên cạnh cho ăn một cái tát.
Phu nhân kia trợn mắt lên nói: “Ngươi vừa nhìn chỗ nào?”
Sắc mặt người đàn ông trung niên đỏ bừng, vẻ mặt tức giận, nhưng chung quy vẫn là giận mà không dám nói gì, chỉ có thể thu hồi ánh mắt.
Sở Hi Thanh khẽ lắc đầu, lòng thầm nói người đàn ông này thật sự là quá to gan rồi, phu nhân ở ngay bên cạnh mà còn dám nhìn loạn.
Tiếp đó, hắn liền nhìn thấy Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly ở bên cạnh đang nhìn mình với ánh mắt dị dạng.
Sở Hi Thanh hơi ngẩn người, ý thức được hai cô bé này đã hiểu lầm.
Hắn ho khan một tiếng: “Phong cảnh ở trên sông không tệ!”
Lục Loạn Ly cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn qua cô gái mặc cung trang kia với vẻ khó chịu.
Lòng thầm nói nữ nhân này có gì mà đẹp?
Treo một đống thịt mỡ ở trên người, mặc kệ là tập võ hay là đánh nhau thì đều không tiện.
Sở Vân Vân thì yên lặng lấy một cái bánh bao ra, sau đó cắn một miếng to.
Bọn họ vội vã chạy đến đò ngang, cho nên mua bánh bao mà còn chưa kịp ăn.
Cô gái mặc cung trang lên thuyền xong thì quét mắt nhìn qua một chút, sau đó không khỏi cau mày.
Trên khoang thuyền đã tràn đầy, nơi nào cũng đã có người ngồi.
Đúng là có mấy vị nam tử đẩy mấy người bên cạnh ra rồi xoa xoa, cố gắng chen một vị trí để cho nàng ngồi.
Cô gái mặc cung trang lại làm như không thấy, nàng đi đến đầu thuyền, chắp tay sau lưng rồi phóng mắt nhìn cảnh sông phía trước. Một thân quần áo bay phấp phới, tựa như có thể theo gió mà về.
Đò ngang bắt đầu rời khỏi bờ, bắt đầu thuận gió ngược dòng mà đi.
Con sông Thần Tú này rất rộng lớn, mặt sông phải đến mười dặm.
Khi chiếc thuyền của bọn họ đi đến giữa sông, mới ngờ ngợ nhìn thấy thành trấn phồn hoa ở bên đối diện.
Lục Loạn Ly dựa vào một bên mép thuyền, mặt mày hớn hả mà nói chuyện với hai huynh muội Sở Hi Thanh.
Nàng nằm vùng ở võ quán Chính Dương, bình thường không có đối tượng để tán gẫu và nói chuyện phiếm, vì vậy mỗi lần tóm được Sở Hi Thanh thì nàng đều nói rất nhiều.
Sở Hi Thanh cũng rất nể tình, hắn nghe Lục Loạn Ly khoác lác, bình luận các loại võ học của các đại tông phái trong thiên hạ, còn có chuyện cũ của các nhân vật anh kiệt ở trên Thiên bảng và Địa bảng bây giờ, cũng cảm thấy khá thú vị.
Bình thường Sở Vân Vân không thích nói mấy chuyện này với hắn, thỉnh thoảng sẽ phổ cập một số kiến thức về đại tông phái và giang hồ, triều đình, nhưng nói rất khô khan và không thú vị chút nào.
Sở Vân Vân thì lại hoàn toàn không có hứng thú, nàng ăn bánh bao xong, liền nhìn mặt xong đến thất thần.
Mãi cho đến khi Lục Loạn Ly đề cập đến ba chữ “Tần Mộc Ca”, thì Sở Vân Vân mới liếc mắt nhìn qua một cái.
“Thật đáng tiếc cho Tần Mộc Ca, nữ tử này là người có hy vọng đánh vỡ ‘giới hạn thần nhân’ nhất trong vòng ba mươi năm nay, nàng có hy vọng tiến vào siêu phẩm. Ta nhớ là tháng ba Luận Võ Lâu mới đưa nàng lên vị trí thứ sáu Thiên bảng, kết quả đến tháng tư thì Tần Mộc Ca xảy ra chuyện. Nguyên nhân cái chết của bị này cũng rất khó hiểu, về kinh một chuyến liền bệnh nặng mà bỏ mình.”
“Thái y viện của triều đình giải thích rằng, Tần Mộc Ca tu hành tiến triển quá nhanh, sau khi chấp chưởng quân An Bắc thì trải qua rất nhiều đại chiến, cho nên có rất nhiều ám thương, sinh nguyên tiêu hao hết. Tuy nhiên, không có nhiều người tin tưởng cách nói này, giang hồ có lời đồn là Kiến Nguyên đế ngấp nghé Nghịch Thần Kỳ và bảo tàng Liệt Vương trong tay Tần Mộc Ca, lại kiêng kị võ lực và quân An Bắc của Tần Mộc Ca, cho nên đã bố trí sát cục tại kinh thành. . .”
“Không thể nào!” Một giọng nữ tính có hơi khàn khàn đột nhiên truyền đến, cắt đứt lời nói của Lục Loạn Ly.
Mày kiếm của Sở Hi Thanh hơi nhướn lên, quay đầu nhìn về phía đầu thuyền, phát hiện cô gái mặc cung trang kia đang cười gằn mà nhìn về phía bên này.
“Bệ hạ chính là tuyệt thế anh chủ, kế vị ba mươi năm không chỉ khôi phục quốc thổ của Đại Ninh, còn nam chinh bắc chiến, làm Đại Ninh Khuếch trương mười bảy ngàn dặm. Bây giờ, bệ hạ vẫn đang tuổi tráng niên, bá nghiệp chưa ổn, sao có thể làm loại chuyện đó vào lúc này?”
“Hơn nữa, tháng tư năm nay, đúng lúc gặp Giác tộc phản loạn, toàn bộ phương bắc đều rung chuyển không yên, Kiến Nguyên đế càng không vì mấy thứ hư vô mờ mịt như Nghịch Thần Kỳ và bảo tàng Liệt Vương mà tự chặt tay mình.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất