Chương 87: Bàn đạp
Lúc này, Lục Loạn Ly vẫn không chú ý ở phía sâu hơn dưới làn nước, còn có một con thủy thú cực lớn đang tấn công về phía của nàng.
Dáng vẻ của nó không khác gì con Hà La Ngư kia cả, nhưng hình thể lại lớn gấp ba.
Con Hà La Ngư cỡ lớn này, đang lạnh lùng nhìn vào bóng lưng của Lục Loạn Ly bằng tám con mắt của mình, mười cái xúc tu đều có những lớp răng nhọn, nhiều không đếm xuể.
Nhưng đúng lúc này, hai cánh tay nhỏ trắng nõn duỗi qua, nắm lấy hai cái xúc tu của nó, lại mạnh mẽ kéo con yêu ngư có cái đầu to hơn một trượng này lại gần.
Hà La Ngư to lớn không khỏi ngây người một trận, nhìn qua chủ nhân của hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia.
Nó nhìn thấy ở cách đó không xa, có một thiếu nữ nhân loại khác đang lạnh lùng nhìn nó.
Một chớp mắt sau đó, con Hà La Ngư cỡ lớn có tu vị thất phẩm này đã mấy đi ý thức.
Theo Sở Vân Vân phát lực kéo một cái, con Hà La Ngư cỡ lớn này đã bị kéo thành hai nửa.
Sau đó, Sở Vân Vân vẩy tay một cái, một luồng sức mạnh kỳ dị xuất hiện, làm cho thi thể còn lại của con Hà La Ngư này bị nát bấy ra thành mấy trăm khối, mùi máu tanh tản ra nồng nặc, cũng làm cho vô số cá lớn ở chung quanh lao đến, chúng nó dồn dập cắn xé thi thể của con Hà La Ngư cỡ lớn kia.
Lục Loạn Ly thì lại không hề biết gì về những chuyện vừa xảy ra dưới nước, sau khi nàng ngoi lên bờ, liền ném thanh Ma luyện Khinh cương đao trong tay cho Sở Hi Thanh, đồng thời mở miệng nói với vẻ kính phục: “Sở sư huynh thật là lợi hại, con Hà La Ngư ít nhất cũng là bát phẩm này, lại chết ở trong tay ngươi.”
Mặt Sở Hi Thanh đen xì, hắn biết Lục Loạn Ly lại bắt đầu quăng nồi lên đầu mình rồi.
Có điều, bây giờ hắn cũng không rảnh quan tâm chuyện này.
Sở Hi Thanh đang cố gắng cứu người, hắn đạp ở trên các khối gỗ nổi, không ngừng ném những người rơi xuống nước lên những tấm ván gỗ trôi nổi ở chung quanh, lại lấy dây thừng ở trên thuyền, để kéo những người không biết bơi ở bên dưới lên, rồi quấn vào gỗ nổi.
Sức lực một mình Sở Hi Thanh cực kỳ kỳ có hạn, bận rộn một phen mà chỉ cứu được hơn hai mươi người.
May mắn là chủ thuyền và mấy người chèo thuyền cũng nổi lên mặt nước, rồi ra sức cứu người. Trên thuyền còn có một ít hành khách có võ lực hoặc là tinh thông thủy tính, một đám người hợp lực lại, cứu những người bị rơi xuống sông kia.
Lúc này, thần sắc hắn hơi động, Ưng Nhãn của hắn nhìn thấy một cô gái mặc cung trang đang ở dưới mặt nước cách đó không xa.
Tuy rằng chân tay nàng đang giãy dụa, nhưng thân thể mềm mại vẫn từ từ chìm xuống.
Là nữ nhân tên Tạ Chân Khanh kia?
Mày kiếm của Sở Hi Thanh hơi nhướn lên, lúc này mới cầm một đầu dây thừng, buộc vào một khối gỗ nặng, rồi ném về phía bên kia.
Có điều, do sức trôi của sông, nên khối gỗ này vẫn cách Tạ Chân Khanh một đoạn.
May mà cô gái này cũng biết nắm lấy cơ hội, nàng ưỡn người một cái, miễn cưỡng tóm được phần thòi ra của dây thừng.
Sở Hi Thanh khẽ mỉm cười, bắt đầu dùng sức kéo cô gái mặc cung trang lên mặt nước.
Tạ Chân Khanh ở dưới nước thì lại cảm thấy cả người bủn rủn tê dại, cảm giác may mắn, sợ hãi và vui mừng khi được cứu đang tràn ngập toàn thân.
Tay phải của nàng nắm chặt dây thừng, không dám thả lỏng một chút nào.
Thật ra thì tu vị của Tạ Chân Khanh không yếu, cũng có cảnh giới bát phẩm thượng. Nhưng do tu luyện một môn nguyên công hệ Hỏa, giai đoạn này cứ gặp nước thì lại chìm.
Mà không riêng gì nàng, tất cả võ tu hệ Hỏa khắp thiên hạ đều như vậy, trước thất phẩm thì không thể vào nước, bằng không thì chân nguyên trong người sẽ loạn.
Đối với nàng mà nói, thì sợi dây thừng Sở Hi Thanh quăng ra chính là cọng cỏ cứu mạng của nàng.
Khi Tạ Chân Khanh nổi lên mặt nước, thì đúng lúc nghe thấy Lục Loạn Ly đang ‘chậc chậc’ vài tiếng, rồi tuyên truyền cho Sở Hi Thanh: “Sở sư huynh, một đao Không Huyệt Lai Phong ở dưới nước của ngươi thật sự là quá đẹp. Con Hà La Ngư kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Sở sư huynh một đao gọt đầu rồi. . .”
Nàng rất sợ người khác không biết, con Hà La Ngư kia là chết trong tay Sở Hi Thanh.
Vì đề phòng thân phận bị bại lộ, nên nàng nhất định phải ném cái nồi này lên đầu Sở Hi Thanh.
Tạ Chân Khanh nổi lên mặt nước thì không ngừng ho sặc sụa, màng tai thì hơi chấn động ra nước vào, nhưng mà nàng vẫn nghe thấy những lời nói của Lục Loạn Ly.
Nàng không ngừng ho, mãi cho đến khi ho hết nước ở trong phổi ra mới thôi, sau đó liền nhìn qua bên kia.
Tạ Chân Khanh hơi sững sờ, trong mắt hiện lên một vệt kinh ngạc.
Đó là một thiếu niên đứng ở trên một khối gỗ nổi, hắn tầm mười bốn mười lăm tuổi, dáng người cao to, ngũ quan tuấn dật, một đôi mắt phượng hẹp dài đang nhìn về phía mặt nước, tựa như đang tìm kiếm người bị chìm.