Chương 97: Sinh tử lôi (2)
“Ngươi lên đi!” Long Hành chắp tay sau lưng, nhìn thẳng vào nhị đệ Long Thắng: “Võ đạo nguyên công của ngươi đã đến cửu phẩm thượng, đao pháp cũng tăng mạnh, giết hắn không khó.”
Sắc mặt Long Thắng lại trắng bệch, rồi lắc đầu như trống.
Đến tận bây giờ, hắn vẫn còn nhớ kỹ một đao kia của Sở Hi Thanh.
Hôm nay, Long Thắng đi theo đến đây là để nhìn xem Sở Hi Thanh chết như thế nào, chứ không phải là nhảy lên sinh tử lôi để biểu diễn cho người ta xem.
Mà hắn còn nghe được vài lời đòn địa, Sở Hi Thanh đã là thủ tịch nội môn của võ quán Chính Dương, nửa tháng trước đã leo lên ngôi quán quân trong cuộc kiểm tra thực chiến của nội môn.
Tuy rằng lời đồn đại này quá hoang đường, Sở Hi Thanh có thể thắng là do mưu lợi.
Nhưng nếu như bản thân Sở Hi Thanh không có chút năng lực, thì sao có thể có lời đồn đại hoang đường như vậy được?
“Phế vật!” Trong mắt Long Hành hiện ra vẻ thất vọng, hắn hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía một nam tử mặc trọng giáp ở bên trái mình: “Hành Thập Ngũ, nghe đồn đao pháp của người này rất nhanh, thân pháp cũng khá nhanh nhẹn. Lát nữa ngươi bỏ giáp đi, lại đổi một thanh Ma luyện Khinh cương đao. Giết người này xong, ta cho ngươi một phần bí dược của bát phẩm hạ.”
Hành Thập Ngũ nghe vậy thì không do dự chút nào, hắn cởi trọng giáp trên người rồi bước lên võ đài.
Đám người chung quanh không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bí dược của nguyên công bát phẩm hạ, dù là loại thấp nhất cũng phải ngàn lượng bạc.
Nhưng mà bọn họ cũng không hâm mộ chuyện này.
Hành Thập Ngũ là thủ lĩnh của Hành Môn Thập Bát Kỵ ở dưới trướng Long Hành, là người có thực lực mạnh nhất trong mười tám người này, mà trình độ thân pháp và đao pháp cũng rất không tầm thường.
Nhưng đúng lúc này, một trung niên mặc áo đỏ ở phía xa xa bỗng nhiên rít gào lên: “Có người đánh sinh tử lôi! Quy củ cũ, núi đao!”
“Rống!”
Trong khoảnh khắc này, hơn 200 vị đại hán mặc áo đỏ đồng thời rống lên, tiếng vang chấn động trời xanh.
Bọn họ đem hơn 200 thanh trường đao cắm ở bên cạnh lôi đài, ngay sau đó, hàn quang lập lòe chói mắt.
Sau khi núi đao xuất hiện, chỉ có người chiến thắng mới có thể sống sót rời khỏi võ đài này.
. . .
Long Hành cũng không để ý đến tình hình ở trên võ đài.
Hắn biết sức chiến đấu của Hành Thập Ngũ, ít nhất cũng có thể leo lên mười vị trí đầu của võ quán Chính Dương.
Giờ phút người này leo lên đài, Sở Hi Thanh đã cách cái chết không xa.
Hắn đi đến một tòa tửu lâu ở bên cạnh, rồi ngồi xuống bên cửa sổ ở tầng ba.
Tầm nhìn nơi này rất trống trải, có thể nhìn thấy toàn bộ võ đài ở bên dưới.
Chưởng quỹ của tửu lâu rất biết điều mà dâng trà lên cho Long Hành.
Mà lúc này, Tả nha nội Tả Thanh Vân lắc quạt giấy đi đến, thần sắc hắn thản nhiên như không mà ngồi xuống đối diện: “Ta rất tò mò, vị tiểu huynh đệ kia đã trêu chọc Long đại công tử ngươi như thế nào? Chỉ là một cửu phẩm hạ mà cũng không tha?”
“Hắn cứu Thiết Tiếu Sinh của Thiết Kỳ Bang từ trong tay ta.” Long Hành cầm chén trà lên, tựa như cười như không mà nhìn Tả Thanh Vân đang kinh ngạc: “Cảm ơn Tả huynh, cuối cùng cũng coi như là chịu bán mặt mũi cho ta.”
Tả Thanh Vân híp mắt lại, sau đó khóe môi cong lên: “Đừng có nói sớm như vậy, ta thấy vị tiểu huynh đệ này không phải người tầm thường đâu.”
Long Hành lại thấy nực cười, liền cúi đầu uống trà.
“Có phải người tầm thường hay không. . . nhìn là biết thôi!”
Ngay sau đó, có một tiếng rống to truyền ra từ góc bắc của võ đài: “Chú ý, trống sẽ vang ba tiếng! Hai người có thể ra tay khi tiếng trống thứ ba vang lên.”
Sở Hi Thanh ở trên đài thì lại tay đè chuôi đao, vẻ mặt lạnh lùng nhìn tráng hán ở đối diện.
Hai người bọn họ đã ký giấy sinh tử rồi, Sở Hi Thanh biết tên họ của người này, gọi là Hành Thập Ngũ.
Người này cũng mặt không cảm xúc, toàn thân cứng rắn và lạnh lẽo giống như một khối nham thạch.
Chỉ có thể dòm ngó nội tâm của người này từ bắp thịt căng thẳng nơi cánh tay phải của hắn, người này cũng không bình tĩnh như những gì hắn đang biểu hiện.
Khi tiếng trống đầu tiên vang lên thì toàn bộ trên và dưới võ đài đều yên tĩnh, chỉ có một ít người đang tụ tập ở lương đình để đặt cược, âm thanh bên đó đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nơi đây.
Vào giờ phút này, Sở Hi Thanh đã nuốt một viên Thần Lực Đan rồi.
Hắn không dùng Thần Lực Đan khi luận võ ở võ quán Chính Dương, vì có cảm giác như đang dùng nó để bắt nạt đồng môn, quá mất mặt.
Nhưng hôm nay lại là sống mái với nhau, không còn cơ hội nào để quay đầu.
Tiếng trống thứ hai, bắp thịt trên tay hai người đều phồng lên. Hô hấp của bọn họ cũng trở nên cực kỳ trầm trọng.
Mà ngay khi tiếng trống thứ ba vừa vang lên, con người của Sở Hi Thanh hơi híp lại.
“Sặc!”
Một đạo ánh sáng như điện như chớp lại giống như lôi đình đã ra khỏi vỏ, đảo qua nơi nửa trượng trước người.
Mà đầu của Hành Thập Ngũ thì lập tức bay lên không trung, một lượng lớn máu tươi bắn tung tóe ra bốn phía.
Bên trên tửu lâu, chén trà trong tay Long Hành đang dừng lại giữa không trung, sắc mặt hắn lạnh lùng, nhìn về phía thiên niên đứng giữa lôi đài kia.
Sở Vân Vân ở dưới đài thì lại khóe môi cong lên, nàng đã thấy yên tâm.
Cái tên này. . . lại tiến bộ rồi!
Hết chương 97.