Chương 10
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, tôi cảm thấy hoảng hốt thực sự.
Mà đúng lúc ấy, hệ thống cũng như… bốc hơi.
Dù tôi gọi cách nào đi nữa, trong đầu vẫn không vang lên tiếng nói quen thuộc đó.
Ánh mắt của Giang An như nhìn thấu tất cả.
“Trần Bắc Hoan, thế nào là thật? Thế nào là hiện thực?"
“Thật ra, nơi cô đang đứng, mới chính là hiện thực."
“Chính bản thân mình mới là thật.”
Nếu đến giờ mà tôi vẫn chưa hiểu lời này thì tôi đúng là kẻ ngốc thực sự.
Cảnh vật trước mắt bắt đầu đảo lộn, mọi giác quan của tôi dần bị đóng lại.
Chính trong giây phút đó, trái tim vốn luôn chộn rộn của tôi mới lần đầu tiên thực sự bình yên.
Bản thân mình...
Rốt cuộc, tôi là ai?
Tôi muốn nhớ lại quá khứ ở “thế giới thật”, nhưng những ký ức ấy như bị làm mờ, vỡ vụn như hình ảnh bị che mờ bằng pixel.
Cảm giác không chân thực — lại hóa ra quá mức chân thực.
Tôi là trẻ mồ côi, thật sự cô độc nơi thế giới kia.
Nhưng khi đến nơi này…
Phải, tôi không còn gọi nó là "thế giới trong sách" nữa.
Tôi đã âm thầm thừa nhận, nơi đây chính là một thế giới thật sự.
Ở thế giới này, tôi có cha — người đã cho tôi cảm giác về tình thân.
Tạ Quân… dường như cũng cho tôi biết thế nào là tình yêu.
Còn hệ thống — dù phiền nhiễu, nhưng — cũng là một phần tình bạn hiếm hoi.
Vì vậy…
“Bé ngoan!”
Dòng suy nghĩ của tôi lại bị cắt ngang.
Tạ Quân đến rồi.
Hệ thống — vốn mất tích bao lâu — cũng “xẹt xẹt” trở lại.
【Trần… Bắc Hoan.】
【Nhiệm vụ… đã kết thúc.】
"Bé ngoan, lại đây với ta!"
Tạ Quân hôm nay khoác trên mình bộ khải giáp, toàn thân đầy vết thương, môi trắng bệch đến nỗi khiến lòng tôi thắt lại.
Anh đưa tay ra với tôi. Tôi lẽ ra nên nắm lấy.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, tôi lùi lại hai bước.
【Trần Bắc Hoan, cô quyết định rời đi thật sao?】
Giọng hệ thống vang lên nhạt nhòa.
Như thể giữa tôi và nó đã ngầm hiểu điều gì.
Tôi hỏi lại nó:
【Một khi nhiệm vụ kết thúc, tôi sẽ bị cưỡng chế rời khỏi thế giới này, tôi hoàn toàn không có quyền lựa chọn.
【Đây vốn dĩ đâu phải là chuyện “tôi có muốn hay không”.】
Hệ thống im lặng.
Ngực tôi như bị đè nặng, giọng nói run rẩy nghẹn ngào:
【Vậy ra… ngươi luôn lừa ta.
【Thật ra, ta chưa bao giờ có cơ hội trở về cả.】
Hệ thống vẫn không lên tiếng.
Hồi lâu sau, trong đầu tôi chỉ bật ra hai chữ:
【Xin lỗi.】
Tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Dưới trăng, là Giang An đứng đó như cách biệt với cả thế giới. Bên kia, là Tạ Quân - ánh mắt lo lắng, lòng như lửa đốt.
Ba người chúng tôi, vừa vặn tạo thành một tam giác.
Một hình ảnh chợt hiện trong đầu tôi — tôi vươn tay đón lấy tuyết rơi giữa trời đêm.
“Tạ Quân, tuyết rơi rồi. Chàng từng hứa… mỗi năm đông đến, sẽ dẫn ta đi xem trận tuyết đầu tiên.”
Tạ Quân tiến đến gần tôi thêm một bước.
“Phải, ta đến để thực hiện lời hứa.
“Bé ngoan, để ta đưa nàng về nhà.”
Tạ Quân ôm tôi trở về hoàng cung.
Vốn dĩ, hôm nay là ngày anh đăng cơ.
Nhưng vì tôi, anh gác lại tất cả suốt ba ngày.
Còn hệ thống cũng lặng lẽ biến mất. Tôi thì lại không biết mình sẽ biến mất lúc nào.
Tôi rúc trong vòng tay Tạ Quân, cố gắng tận hưởng chút hơi ấm còn sót lại.
Nhưng rồi lại đẩy anh ra.
Tạ Quân thường đến gặp tôi với bộ y phục trắng tinh khôi. Mái tóc đen dài xõa sau lưng, vẻ ngoài vẫn thanh lãnh như lần đầu tiên tôi gặp anh.
Cái lần đầu ấy — tôi thấy anh… giết người.
Cũng trong bộ y phục trắng ấy, cầm trong tay thanh trường kiếm.
Mỗi nhát vung lên là máu chảy thành sông.
Tôi kinh hoảng đứng chết trân tại chỗ, đến cả hít thở cũng quên.
Anh nghe thấy tiếng động, quay đầu, trường kiếm hướng thẳng về phía tôi.
“Bắc Hoan?”
Tôi nấc lên, bật khóc.
Lớn lên trong một xã hội thượng tôn pháp luật, tôi chưa từng thấy cảnh tượng như thế.
Nghe tiếng tôi khóc, lông mày Tạ Quân khẽ cau lại, bàn tay cầm kiếm thả lỏng, cả người như cứng lại.
Anh quay lưng về phía tôi, giọng lạnh nhạt đến không nghe ra cảm xúc:
“Đi đi. Đừng để lộ chuyện đêm nay.”
Tôi gật đầu lia lịa, rồi sực nhớ ra anh không nhìn thấy, bèn nhẹ giọng:
“Ừ.”
Gió đêm lướt qua vạt áo anh. Giọng nói khẽ khàng của anh vang lên, tôi vẫn nghe rõ từng chữ:
“Trời lạnh rồi, nhớ mặc thêm áo.”
Tôi là người tham lam.
Tôi không nỡ xa Tạ Quân.
Cũng không nỡ rời khỏi tất cả những gì thuộc về thế giới này.