Bắc Hoan

Chương 9

Chương 9
Dù không có nhiệm vụ nào để làm, nhưng ở phủ Thất hoàng tử, tôi cũng không cảm thấy buồn chán.
Tạ Quân không biết từ đâu mà biết sở thích của tôi, mỗi ngày đều dặn nhà bếp nhỏ làm những món tôi yêu thích.
Biết tôi không thích hành, vì vậy không có món nào có hành.
Biết tôi thích đọc mấy cuốn truyện dân gian, anh ấy cũng sưu tầm một rổ cho tôi.
Thậm chí vì tôi thích màu xanh lam, những món đồ nhỏ mang về mỗi ngày cũng là đủ loại màu xanh.
Nhưng đó đều là sở thích của tôi ở thế giới thực, sao Tạ Quân có vẻ còn hiểu rõ hơn cả bản thân tôi?
Mấy ngày ở phủ Thất hoàng tử, tôi đã mập lên rõ rệt một vòng.
Kiểu cuộc sống này quá làm tiêu hao ý chí của tôi, vì vậy, tôi chủ động liên hệ với hệ thống.
"Hệ thống, hay là cậu tìm cách đưa tôi ra ngoài đi."
"Có nhiệm vụ mới nào không, không liên quan đến Tạ Quân ấy?"
"Tôi cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho nhiệm vụ."
Hệ thống hừ lạnh một tiếng, sau một tràng tiếng lật sách "xột xoạt", nó nghi hoặc "a" một tiếng.
【Thật sự còn một nhiệm vụ. Hơn nữa… còn là nhiệm vụ cuối cùng của cô.】
Cuối cùng rồi!
Tôi phấn khích bật dậy, đập tay cái "bốp" lên bàn.
【Tốt! Làm xong vụ này, về nhà thôi!】
Nhưng sau giây phút hào hứng, trong lòng tôi lại dâng lên một tầng chua xót mỏng manh.
Xong rồi… tôi thật sự đã thích Tạ Quân mất rồi.
Dù anh ta là giả, tôi cũng là giả.
Hệ thống an ủi:
【Sinh ra cảm xúc như vậy là do ở trong thế giới này quá lâu, bị ý thức của nó ảnh hưởng. Chỉ cần cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, quay về thực tại là ổn cả.】
Tôi chớp chớp mắt.
【Thật không đấy?】
【Thật mà.】
Tôi mải đắm chìm trong việc nghiên cứu nhiệm vụ cuối cùng, nên chẳng nghe thấy câu nói cuối cùng của hệ thống trước khi tan biến khỏi đầu tôi:
【Chắc vậy…】
Nhiệm vụ cuối cùng: bắt cóc nữ chính.
Đúng lúc này, Tạ Quân cũng đang tiến hành bức cung đoạt vị.
Trong nguyên tác, Tạ Quân sớm đã biết mẹ ruột và đệ đệ mình chết dưới tay đương kim hoàng thượng.
Chàng nhẫn nhục suốt bao năm, chỉ để chờ ngày báo thù rửa hận.
Hoàng cung lúc này lửa cháy rợp trời, tiếng người la hét bỏ chạy khắp nơi — là cơ hội tốt để tôi ra tay.
Theo bản đồ hệ thống đưa, tôi dễ dàng lần đến nơi nữ chính Giang An đang trốn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô ấy, tôi “bốp” một cái, đập cho cô ngất xỉu.
Nhìn cục u sưng vù trên đầu Giang An, tôi chắp tay trước ngực, muốn khóc mà không có nước mắt:
“Xin lỗi xin lỗi…”
Miếu Thổ Địa ngoài thành.
【Hệ thống, cái nút dây này tôi đã buộc bốn vòng rồi, chắc chắn đủ chặt rồi đấy nhỉ? Giờ chỉ cần đợi Tạ Quân đến cứu người thôi.】
Hệ thống “ừ” một tiếng.
Tôi cầm cây nến ngồi soi kỹ mặt Giang An, trước giờ chưa bao giờ ngắm kỹ cô ấy cả.
Giang An là một cô gái Giang Nam, gương mặt dịu dàng nhưng ánh mắt lại rất kiên cường.
Một thân một mình trốn đói đến kinh thành, còn dùng y thuật vang danh khắp nơi.
Cùng là con gái, tôi rất khâm phục cô ấy.
Lần trước cô ấy từng nhéo má tôi một cái, lần này tôi cũng giơ bàn tay tà ác ra đáp lễ.
“Khặc khặc khặc, đừng trách tỷ tỷ nha, Giang muội muội~”
Khuôn mặt trắng hồng mềm như bột nhào trong tay tôi bị tôi bóp tới bóp lui.
Hu hu hu, cái cảm giác này là gì vậy, mềm mịn quá mức rồi đó!
Tôi quá mải mê bóp nhéo, đến mức không nhận ra Giang An đã tỉnh.
“Vui không?”
“Hehehe… vui.”
Giang An xụ mặt, ánh mắt lạnh như cá chết nhìn tôi.
Tôi giật mình, “bụp” một phát ngồi bệt xuống đất.
Rõ ràng tôi đã trói bốn vòng, vậy mà cô thản nhiên “phựt” một cái là đứt.
Sau đó — giống hệt như tôi vừa làm với cô — hai tay cô cũng bóp bóp mặt tôi tới tấp.
“Phù-- Xả giận xong rồi.”
Cô ngồi xuống cạnh tôi, xoa xoa cổ tay đỏ ửng vì bị trói.
“Này, chắc đây là lần cuối chúng ta gặp nhau rồi nhỉ.”
Hử?
Câu nói này của nữ chính khiến tôi ngẩn người.
Mà thật ra, mỗi lần gặp cô ấy, cô đều có kiểu thần thần bí bí thế này.
Giang An nâng cằm tôi lên bằng một ngón tay, ngắm nghía thật lâu rồi "chậc" một tiếng.
“Đồ ngốc. Cô thích Tạ Quân đúng không?”
Mặt tôi đỏ bừng.
Nữ chính nói câu này nghe sao mà rợn người dữ vậy?!
Cô nhìn tôi bằng ánh mắt nhàn nhạt, cười khẽ.
“Thích thì thừa nhận đi, có gì phải ngại chứ.”
Tôi mím môi, chần chừ hai giây, rồi nhẹ gật đầu.
Dù thừa nhận trước mặt nữ chính là có chút… kì quái...
Nhưng Giang An nói đúng - thích là thích, cần gì giấu?
Cô hài lòng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn vầng trăng đang treo giữa trời, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Trần Bắc Hoan, đừng cứ mãi thuận theo dòng. Cô là chính cô, hãy nghe theo trái tim mình. Có người… đã đợi cô từ rất lâu rồi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất