Chương 3
Quỷ thần ơi!
Tôi giật mình, viên thuốc kích tình rơi khỏi tay.
Không lệch một ly, rớt đúng ngay mép môi của Tạ Quân, nhẹ nhàng sượt qua khóe môi rồi lăn xuống đầu giường.
Một bàn tay trắng như tuyết nhặt nó lên.
【Bé ngoan là muốn ta ăn cái này sao?】
【Thuốc kích dục.】
【Hừm, bé ngoan hư rồi.】
Đó là giọng của Tạ Quân... nhưng rõ ràng miệng anh không hề mở!
【Hệ thống, cái... cái này là chức năng mới ngươi vừa update à?】
Tôi hoảng loạn lùi cách Tạ Quân cả mét.
【Tôi có cảm giác bản thân đang rất nguy hiểm.】
Hệ thống ngơ ngác hỏi lại:
【Gì cơ?】
Tôi nuốt nước bọt, thì thào:
【Hình như… tôi nghe được tiếng lòng của Tạ Quân.】
【ÁÁÁÁÁÁ!!!】
Hệ thống gào rú như bị nhét chuông vào người, tiếng vang muốn điếc tai.
【Trần Bắc Hoan! Cô lại làm ra cái trò gì thế hả?!】
Tôi sờ mặt mình, tuyệt vọng hỏi:
【Còn bao lâu nữa nữ chính mới tới đây?】
【Một canh giờ.】
Tức là… còn hai tiếng nữa!
Tạ Quân bên kia đã ngắm nghía viên thuốc trong tay được một lúc lâu.
Theo kịch bản, tôi chỉ cần cho anh ta uống thuốc xong là chuồn lẹ, đợi nữ chính xuất hiện.
Nhưng giờ thuốc nằm trong tay Tạ Quân, và quan trọng hơn—anh ta biết nó là thuốc gì!
Chết chắc rồi!
Tôi há miệng, ngượng nghịu nói:
“Chính là cái này… bản… bản quận chúa ra lệnh cho ngươi phải ăn nó."
“Nếu không nuốt nổi thì… liếm một cái cũng được.”
Thật ra trong lòng tôi đã lờ mờ đoán được là nhiệm vụ này chắc toang rồi, nhưng vẫn níu chút hy vọng.
Tạ Quân hơi chống người dậy, nghiêng đầu, như đang cân nhắc gì đó.
Một lúc sau, anh ta đưa viên thuốc tới khóe miệng.
“Là như thế này sao?”
Đầu lưỡi đỏ au khẽ liếm lên viên thuốc, để lại một vệt nước mỏng lấp lánh.
Má ơi, y như yêu nghiệt trong truyền thuyết!
Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
A ha ha ha, sao hồi trước tôi không biết Tạ Quân dễ dạy thế này nhỉ?
“Đúng đúng đúng, ngươi đã làm theo lời ta rồi, vậy bản quận chúa đi trước đây.”
Tôi lăn cái đùng từ trên giường xuống, tốc độ nhanh như thể sau lưng có quỷ rượt.
Chạy chạy chạy!
Mới vừa chạy tới cửa thì một cánh tay vươn ra chắn ngang trước ngực tôi.
Tôi đâm sầm vào vòng ngực lành lạnh kia.
“Quận chúa không muốn xem ta ăn hết nó sao?”
Cằm của Tạ Quân tì lên vai tôi, hơi thở dồn dập phả lên làn da, khiến tôi nổi hết da gà.
Tôi sợ tới mức nói không thành lời.
“Quận chúa, ta chẳng phải là—‘chó’ của người sao?
“Mà chó… thì rất biết nghe lời.”
Tạ Quân ôm ghì lấy tôi, chậm rãi, từng chút một, nuốt trọn viên thuốc đó.
Lúc ấy, đầu tôi chỉ quanh quẩn đúng bốn chữ:
Bảy ngày bảy đêm.
“Cạch.”
Tạ Quân khóa cửa lại.
...
【Nữ chính hiện tại đang cưỡi ngựa phi nước đại đến đây.】
Hệ thống gõ mõ trong đầu tôi, giọng điện tử nghe đầy tang thương.
【Đừng có mà gõ nữa! Mau nghĩ cách cứu ta với!】
Đôi mắt Tạ Quân đỏ bừng, cơ thể vốn lành lạnh giờ lại nóng hừng hực.
Tôi bị anh ta ôm vào lòng, đôi môi anh không ngừng lướt nhẹ trên má tôi, tựa như ve vẩy rồi lại như lửa đốt.
【Bé ngoan, chính là em tự đưa mình tới.】
【Bé ngoan, ta khó chịu lắm… sao em không chịu giúp ta chứ…】
Tiếng lòng Tạ Quân đầy nghẹn ngào vang lên trong đầu tôi.
Thuốc hệ thống đưa đúng là cực mạnh, tôi cảm giác được cả người anh đang căng ra vì khó chịu.
Thật ra nghĩ kỹ thì đúng là tôi có lỗi.
Dù vì nhiệm vụ gì đi nữa, bỏ thuốc người ta vẫn là sai.
“…Xin lỗi.”
Tôi hổ thẹn nói nhỏ.
【Ta không cần bé ngoan xin lỗi.】
【Bé ngoan thơm ta một cái có được không…】
Trong đầu bỗng vang lên tiếng hệ thống lật sách xào xạc.
【Đợi ta năm phút, ta tìm cách giải quyết cho.】
【Nhanh lên, nhanh nữa đi!】
Tạ Quân cứ ôm dính lấy tôi không rời, nếu cứ tiếp tục như vậy… thì hai đứa đều tiêu mất!!!
Bất đắc dĩ, tôi gỡ dải buộc tóc của anh.
Mái tóc đen xõa xuống như thác, anh khẽ cắn lấy một lọn, ánh mắt long lanh nhìn tôi không chớp.
Lạ thật, Tạ Quân… thật sự không nhìn thấy gì sao?
Tôi không nghĩ nhiều nữa, cầm dải buộc tóc hỏi:
“Bây giờ ngươi… còn nghe lời ta không?”
Tạ Quân gật đầu.
“Vậy thì tự trói hai tay mình lại đi.”
Tạ Quân bật cười, ngửa đầu lên, giọt mồ hôi theo cổ chảy xuống sâu tận vạt áo.
“Được.”
Nhưng giây tiếp theo-- lại là tay tôi bị trói chung với tay anh ta!
“Ngươi làm gì đó!”
Tôi giật mạnh muốn rút tay ra, nhưng bị trói chặt cứng.
Tạ Quân lần theo gò má tôi, hơi thở mỗi lúc một gần hơn…
Sắp… sắp hôn tới nơi rồi…
【Hệ thống! Ngươi tìm ra chưa?!】
【Rồi rồi rồi rồi!
【Nhưng mà ký chủ ơi, cần dùng điểm tích lũy để đổi! Mà điểm của cô bây giờ là… 0.】
Chưa về tới nhà đã mắc nợ ngập đầu, ai cứu tôi đi!
Tôi cầm lấy que hương “xóa hiệu ứng phụ” mua bằng khoản vay “nhẹ lãi nhưng nặng lòng” mà suýt khóc luôn.
Que hương này vừa đốt lên sẽ giúp đối tượng giải được tất cả tác dụng phụ từ đạo cụ, đồng thời lập tức rơi vào trạng thái ngủ mê trong vòng nửa canh giờ.
Rất hợp để dùng bây giờ.
Hương tự bốc cháy, mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa trong không khí.
Trong đầu lại vang lên tiếng lòng của Tạ Quân:
【Thơm thật… y hệt mùi trên người bé ngoan.】
【Sao tự nhiên buồn ngủ quá vậy… rõ ràng ta vừa uống thuốc kích dục mà…】
【Chẳng lẽ… ta bị liệt rồi?】
【……】
Tôi liếc mắt nhìn Tạ Quân đã lịm đi.
Cái thanh kiếm hoàng kim dưới kia còn chưa cất vào vỏ cơ mà, mà bảo là bị liệt á?!