Bắc Hoan

Chương 4

Chương 4
Dọn dẹp xong cho Tạ Quân, tôi lại cuống cuồng chạy về dự yến tiệc trong cung.
Mới vừa rồi còn căng thẳng với nam chính một trận long trời lở đất, lại thêm cái trò nghe được tiếng lòng nữa, khi tôi rời khỏi đó, hai chân như mọc cánh bay vù vù.
【Hệ thống, nhiệm vụ lần này hay lắm đấy, lần sau đừng có mà xếp thêm nữa nha.】
Hệ thống: 【Hề hề, lần sau nhất định sắp xếp tiếp~】
Vừa mới ngồi xuống chỗ, một người đàn ông trung niên đang ngồi ở ghế trên liền “vù” một cái chuyển qua ngồi cạnh tôi.
【Con gái ngoan, sao đổ nhiều mồ hôi vậy?】
Đây là cha tôi – Thống soái tam quân, Trần Mục Phong. Buổi yến tiệc này là để mừng ông khải hoàn trở về.
Ông vừa lên tiếng, ánh mắt cả hội trường đều đổ dồn về phía tôi.
Ai mà không biết trong kinh thành có một kẻ "cuồng con gái" nức tiếng, tôi mà đòi cả mặt trăng, cha tôi cũng sẽ tìm cách hái xuống.
Chỉ là… đó là với nguyên chủ. Còn bây giờ cái vỏ ấy đã đổi người rồi.
Tôi ngượng ngùng cười trừ, vừa cười vừa nháy mắt với ông.
Nhưng cha tôi lại hiểu sai bét. Ông tưởng tôi đang nhắm đến cặp ngọc dạ minh châu bên cạnh Hoàng đế.
Vừa cúi đầu vừa nói nhỏ, tưởng kín lắm:
“Cục cưng à, bây giờ không tiện, đợi yến tiệc xong cha sẽ nghĩ cách lấy cho con.”
Cha ơi! Người đừng thì thầm nữa, người không thấy mặt hoàng thượng đen như đáy nồi rồi sao?
Để tránh ông nói ra chuyện động trời hơn, tôi đành giả câm giả điếc.
Đột nhiên, có một ánh nhìn đánh giá từ trong đám đông bắn thẳng về phía tôi.
Tôi nhìn theo…
Nữ chính!
Giang An!
Cô ấy sao còn ngồi đây?!
Nếu Giang An không đến cứu Tạ Quân thì cốt truyện chẳng phải vỡ toang rồi à?!
Ánh mắt Giang An mang theo vài phần tò mò, như thể đang thắc mắc vì sao tôi lại có mặt ở đây. Khi phát hiện tôi nhìn lại, cô chỉ khẽ nâng ly mỉm cười.
Tôi vội bước tới:
“Giang tiểu thư, lâu ngày không gặp."
Chết tiệt, Trần Bắc Hoan, đầu óc mày lại chập mạch rồi à.
Trong nguyên tác, Giang An được Hoàng đế đặc cách mời vào cung là nhờ chữa khỏi chứng đau đầu kinh niên cho người. Trước đó hoàn toàn chưa từng gặp Trần Bắc Hoan!
Câu “lâu ngày không gặp” của tôi đúng là tự vả.
Nhưng Giang An không vạch trần, chỉ cúi đầu, cười khẽ.
Tôi vội vã kiếm chuyện khác để nói. Vừa lúc đó, trăng tròn treo cao, trong đầu lóe lên một ý tưởng tuyệt diệu.
“Giang muội, đêm nay trăng sáng quá, mà yến tiệc lại nhàm chán. Chi bằng chúng ta ra ngoài tản bộ một lát? Hoặc… đến thăm người mà muội muốn gặp chẳng hạn?”
Đi gặp Tạ Quân đi! Mau đi gặp anh ta!
Giờ phút này, tôi không thèm quan tâm cái tiếng lòng kỳ quặc nữa. Ai cản nhiệm vụ của tôi, ai làm lệch cốt truyện, tất cả đi về mo cho tôi.
Giang An hơi nheo mắt, cười càng dịu dàng hơn.
Rõ ràng không uống rượu, vậy mà nhìn cứ như đang ngà ngà say.
“Quận chúa thực sự muốn ta đi sao?”
Tôi gật đầu như giã tỏi. Dĩ nhiên rồi, cô không đi thì cốt truyện tiếp theo lăn bánh kiểu gì?!
Giang An nhìn vào mắt tôi, môi bĩu nhẹ, vẻ như vẫn chưa cam lòng.
“Thôi được, nếu người muốn ta đi, vậy ta sẽ đi.”
Cô thở dài thườn thượt.
Hai ngón tay trắng mịn khẽ véo má tôi một cái, tao nhã rời đi.
Tôi đứng đực ra đó.
Bàn tay bất giác chạm lên chỗ vừa bị véo.
Ơ, cảm giác này là gì đây…
Tôi vừa bị nữ chính… trêu ghẹo hả?!
Yến tiệc dần đến hồi kết.
Mà tôi thì sắp tận mắt chứng kiến bước ngoặt huy hoàng trong cuộc đời Tạ Quân—giây phút anh ta bắt đầu “mở khóa cuộc sống”, từ tầm thường đến siêu việt.
Nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.
Tôi dán mắt vào cổng điện, sợ có gì sai sót.
Cho đến khi thấy Giang An lôi Tạ Quân vào, ngồi xuống hàng cuối, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là… cái cách nữ chính kéo nam chính kia… có hơi thô bạo nhỉ?
Trong nguyên tác, giai đoạn này hai người đã “chỉ thiếu một tấm rèm châu” – tình chàng ý thiếp, mùi mẫn dạt dào.
Còn bây giờ… nhìn cứ như chị họ xa của cậu mợ đang xách tay đưa cậu về làng…
Bầu không khí tưởng hài hòa, lại thoang thoảng sự chán ghét lẫn nhau.
Ảo giác! Chắc chắn là ảo giác!
Với lại cái trò nghe tiếng lòng chết tiệt kia nữa - nam chính có thể bớt nói nhảm với một nữ phụ độc ác như tôi không?!
Tạ Quân mặc áo trắng ngồi sau cùng, phong thái xuất trần.
Nếu như bỏ qua tiếng lòng đang vang vọng của anh ta thì…
【Bé ngoan đáng yêu quá, mặt đỏ hây hây, muốn thơm một cái.】
【Vừa rồi tiếc ghê, để bé ngoan chạy mất.】
【Lần sau phải nhốt bé ngoan lại mới được.】
【Ừm, cân nhắc nghiêm túc.】
Cân nhắc cái đầu nhà ngươi!
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, nếu ánh mắt có thể giết người, Tạ Quân giờ đã chết ngàn vạn lần.
Không được, vì để tôi còn sống về nhà, phải kéo cốt truyện về đúng quỹ đạo!
Và hiện giờ, Giang An lại đang ngồi cách anh ta… vạn dặm.
Không ổn, thế này phát triển tình cảm thế quái nào?!
Tôi tiến đến chỗ Giang An, đối diện với ánh mắt khó hiểu của cô, phịch một cái ngồi xuống đẩy cô sang một bên.
“Giang muội à, ta muốn ngồi đây, muội không ý kiến chứ?"
“Chỗ Tạ Quân còn ghế trống đó, muội ngồi đi.”
Cô mấp máy môi, hình như định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chẳng lên tiếng, ngoan ngoãn bước tới cạnh Tạ Quân.
Tôi gật đầu hài lòng.
Đúng rồi, hãy yêu đương với nam chính đi, đừng phá kịch bản nữa, để những suy nghĩ bệnh hoạn của Tạ Quân cũng trôi theo gió.
Giang An cúi người, thì thầm điều gì đó bên tai Tạ Quân. Đôi mắt mù kia… lại quay thẳng về phía tôi.
Trong đồng tử đen tuyền phản chiếu gương mặt tôi.
Tôi lạnh cả sống lưng.
Tạ Quân đứng dậy, khí áp toàn thân lập tức hạ thấp mười độ, chào vài người bên cạnh rồi… đổi chỗ.
Kết quả: lại xa nữ chính cả vạn dặm.
Còn tôi, lại gần trong gang tấc.
“Quận chúa, lâu rồi không gặp.”
Anh bị mất trí nhớ à? Mới gặp sáng nay mà.
【Bé ngoan không ngoan, hừm… hay sau yến tiệc trói lại luôn nhỉ?】
Nghe tới đây, tay tôi run rẩy, đập bốp một phát xuống bàn.
Tức thì mọi ánh nhìn lại hướng về tôi.
Ôi mẹ ơi, xấu hổ chết mất!
Tôi giả vờ bình tĩnh nhấp một ngụm rượu.
Cứ giả vờ tiếp đi… giả vờ đi, đồ đáng chết!
Rồi mày sẽ không còn cười được nữa đâu!
Vì sắp tới đây—sẽ có người mưu sát hoàng thượng.
Tạ Quân đã sớm nhận được tin, nhưng không định báo cho “người cha danh nghĩa” kia.
Anh định đợi thích khách ra tay rồi mới xuất hiện cứu giá, qua đó “lộ diện” chính thức, bước vào ván cờ đoạt ngôi.
Và ngay lúc tôi đang tua nhanh kịch bản trong đầu, vèo! một mũi tên lao thẳng đến ngai vàng trên đài cao.
Kịch bản ám sát – chính thức khởi động.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất