Chương 39 - Anh bịa chuyện giỏi thế, sao không đi viết văn học mạng luôn đi! (1)
“Đầu óc của anh ta cũng tương đối thông minh, thành tích học tập không tệ, từ nhỏ đến lớn, kết quả đều là đứng đầu lớp.”
“Thậm chí còn nhận được vài tờ giấy khen học sinh ba tốt.”
“Cho tới bây giờ đều chưa từng để cha anh ta phải nhọc lòng.”
“Trong mắt cha mẹ và bà con họ hàng, anh ta là một đứa con ngoan nhất mực nghe lời. Đồng thời, anh ta cũng là một học sinh giỏi trong mắt thầy cô giáo.”
Thám tử lừng danh Kogoro lắng nghe, mặt không đổi sắc.
Tuy mấy câu này của Từ Huyền chẳng hề nêu ra nửa điểm không tốt nào về anh ta.
Nhưng đây đúng là tình huống thực tế của anh ta, không sai chữ nào.
Đổi lại là người bình thường, chỉ sợ rằng đã bị hù dọa.
Còn anh ta lại không phản ứng chút nào.
Trước đó, Thám tử lừng danh Kogoro đã từng có suy đoán.
Loại thiết lập nhân cách như Từ Huyền, dẫu có thể hot lên rất nhanh dựa vào việc ‘nắm’ trong thời gian ngắn, nhưng về sau, thiết lập nhân cách này sẽ rất dễ sụp đổ.
Ma Âm cũng không có bị đù.
Đã chấp nhận đầu tư tài nguyên để nâng đỡ, khẳng định là có cách nắm chắc giúp Từ Huyền không bị sập phòng.
Thời đại ngày nay, kinh nghiệm từng trải từ nhỏ tới lớn của rất nhiều người đều rõ rành rành trên internet.
Thông tin cơ bản vốn rất dễ tra được.
Một số người thậm chí còn viết ra những bí mật thầm kín và chuyện riêng tư của mình trên các tài khoản nhỏ, chỉ có bản thân mới có thể biết được.
Sau vài năm, tất cả đều có thể bị lãng quên.
Có lẽ có một đội ngũ đứng sau Từ Huyền.
Xác suất lớn là đội ngũ này bao gồm những kỹ thuật viên chuyên nghiệp của nội bộ Ma Âm.
Bọn họ thông qua nguồn số liệu lớn và trình thu thập dữ liệu, thậm chí cả AI, là có thể nắm rõ tin tức xác thực của người khác chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Ngay lúc livestream sẽ lén lút truyền tin tức cho Từ Huyền, để hắn sử dụng chúng giả thần giả quỷ.
Gắn kết những đầu mối này lại với nhau, cộng thêm một vài lời nói của thầy bói xem tướng số truyền thống, khi ấy sẽ hệt như thật sự có thể nhìn thấu người ta ngay.
Đặc biệt là nói ra một ít bí mật mà người khác cho là chỉ có tự mình họ biết, tự nhiên sẽ khiến người đó khiếp sợ không thôi!
Những gì Từ Huyền thể hiện ra sẽ giúp cho hắn trông có vẻ rất thần kỳ!
Cách thức kiểu này có thể lừa bịp qua mắt người bình thường một cách dễ dàng.
Thám tử lừng danh Kogoro đã sớm đoán trước được, đương nhiên sẽ không bị hù dọa.
Chỉ nghe Từ Huyền tiếp tục nói: “Lúc đầu, trong lòng anh cũng một mực tự cho mình là một học sinh giỏi.”
“Có điều sâu trong nội tâm anh thỉnh thoảng sẽ toát ra một chút ý nghĩ tối tăm, chẳng qua anh đều không hề áp dụng suy nghĩ ra thực tế mà thôi.”
“Thẳng đến có một lần!”
“Vào lúc anh học năm nhất cấp ba (lớp 10).”
“Anh tình cờ phát hiện được nữ sinh mình vẫn luôn thích thầm, cùng với nam sinh đẹp trai nhất lớp các anh lén hôn nhau ngay trong phòng học.”
Thám tử lừng danh Kogoro nghe đến đây, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Kế đó, anh ta chậm rãi khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, giống như chưa hề phát sinh chuyện gì.
Từ Huyền vẫn tiếp tục nói bằng giọng điệu khá êm tai, tựa như đang kể chuyện.
“Trong lòng anh ghen ghét đến phát điên.”
“Thế là anh quyết định làm một chuyện điên rồ.”
“Anh âm thầm viết một lá thư nặc danh, gửi cho nữ sinh này!”
“Anh không để lộ thân phận trong lá thư, có điều anh lại nói với cô ấy rằng anh đã biết việc cô ấy đang yêu sớm.”
“Nếu như cô ấy không muốn bị giáo viên phát hiện, thì cô ấy phải một mình đến sân thượng gặp mặt anh.”
“Đáng tiếc, cô ấy lại chẳng hề làm như điều anh mong muốn, hoàn toàn không có một tí phản ứng nào với lá thư nặc danh này.”
“Mới đầu anh thẹn quá hoá giận, vốn muốn công khai, nhưng lại nhịn xuống được.”
“Sau đó lại trôi qua mấy ngày, có một lần, ngay lúc anh đang xuống cầu thang, thật khéo làm sao lại đi phía sau nữ sinh này.”
“Lúc bấy giờ, sâu trong nội tâm của anh bỗng nhiên toát ra một suy nghĩ độc ác!”
“Thừa dịp không có người nào chú ý, anh đã len lén đẩy cô ấy từ phía sau.”
“Nữ sinh này ngã từ trên cầu thang xuống, hôn mê ngay tại chỗ, rồi được đưa đến bệnh viện.”
“Sau chuyện này, bạn học nữ ấy đã nghỉ học, cũng không có tham gia thi cấp ba.”
“Về sau anh mới biết được, toàn bộ từ cổ của cô ấy trở xuống đều đã bị liệt, suốt đời này cũng không thể nào đứng lên được nữa.”
“Từ đầu tới cuối, không một ai biết chuyện này là do anh làm.”
“Ngay cả chính nữ sinh kia cũng tưởng rằng do mình đi đứng không cẩn thận mới tự ngã xuống.”
“Trong lòng anh vừa sợ hãi, lại vừa cảm thấy vô cùng kích thích!”
“Từ đó về sau, trong lòng anh đã mở ra một cánh cửa mới!”
“Sau kỳ thi cấp ba, lúc các bạn trong lớp anh rủ nhau đi thăm nữ sinh này, anh cũng đi chung.”