Chương 56 - À thì...... Tôi có một người bạn
Hắn ngừng một chút, rồi bổ sung: “Phòng ngủ có cửa sổ ở hướng đông.”
Cảnh sát Vương: “......”
Anh ấy chỉ có thể nói, địa điểm ẩn nấp này quả thực rất có quy luật...
Chuyện nên hỏi đều đã hỏi xong, cảnh sát Vương đứng dậy.
“Được, nếu đã nói vậy rồi, cảm ơn bác sĩ Từ đã hỗ trợ cảnh sát chúng tôi.”
“Phải rồi, suýt thì quên mất, bắt được hung thủ của vụ án giết người liên hoàn này sẽ có tiền thưởng 10 vạn đó.”
“Bác sĩ Từ, đợi đến lúc bắt được người rồi, tôi sẽ đưa tiền thưởng tới cho anh ngay.”
Thấy cảnh sát Vương chuẩn bị rời đi, Từ Huyền đột nhiên mở miệng.
“Chờ một chút.”
Cảnh sát Vương khẽ giật mình: “Bác sĩ Từ, còn có chuyện gì à?”
Từ Huyền nói: “Gần đây tinh thần của anh không tốt lắm, có hơi mất tập trung. Rất dễ xảy ra chuyện bất trắc.”
“Nếu như anh chuẩn bị tự mình đi bắt hung thủ của vụ án đó, vậy thì tôi khuyên anh nên mua một ít thuốc ở chỗ tôi và mang theo đi.”
Cảnh sát Vương ngạc nhiên.
Gần đây, giấc ngủ của anh ấy vẫn ổn lắm mà?
Cũng không cảm thấy tinh thần không tốt gì hết.
Anh ấy nhìn thoáng qua những “con số” trên bảng giá kia, cười gượng, lắc đầu.
“Bác sĩ Từ, mấy loại thuốc kia của anh đắt như vậy, một cảnh sát quèn như tôi làm gì mua nỗi.”
Từ Huyền mỉm cười: “Cũng có loại rẻ, nhưng hiệu quả hơi kém một chút.”
Anh ấy nhìn đối phương với ý vị sâu xa: “Nếu như tôi là anh, tôi nhất định sẽ mua.”
Cảnh sát Vương im lặng, do dự một chút.
“Được, bác sĩ Từ, anh có loại thuốc nào giúp chữa trị triệu chứng tinh thần này của tôi vậy, bao nhiêu tiền thế?”
Anh ấy bổ sung thêm một câu: “Tốt nhất là loại rẻ một chút ấy nhá.”
“Có loại rẻ luôn.”
Từ Huyền gật đầu: “Loại thuốc trị liệu tinh thần không hăng hái, không chú ý, mất tập trung, rẻ nhất là một vạn tệ.”
Cảnh sát Vương cắn răng, “Được, vậy cứ lấy cho tôi loại thuốc này đi.”
Nói rồi, anh ấy mở điện thoại lên, quét mã, chuyển cho Từ Huyền một vạn tệ.
Từ Huyền cầm một tờ giấy ghi chú lên, dùng bút máy chu sa vẽ lên đó vài nét.
Sau khi tu vi tăng lên tới Luyện Tinh Hóa Khí trung kỳ, năng lực chế tạo bùa chú của Từ Huyền cũng được nâng cao.
Biểu hiện của sự biến đổi chính là sau khi bùa được tạo thành xong thì hào quang càng thu bớt lại hơn so với ban đầu.
Bùa chú được vẽ ra có hiệu quả tăng lên không ít so với lúc trước.
Sau khi ngừng bút, Từ Huyền đưa tờ giấy cho cảnh sát Vương.
“Xong rồi! Cầm lấy thuốc của anh này.”
Cảnh sát Vương nhìn tờ giấy ghi chú đơn sơ trên tay, ở trển còn có hình Đôrêmon được vẽ theo phong cách phác thảo, chỉ sâu sắc cảm thấy nhức cả trứng.
Ừm, quả nhiên vẫn là phong cách của bác sĩ Từ......
“Bác sĩ Từ, thuốc này......”
Từ Huyền gật đầu mỉm cười: “Liệu pháp ám thị!”
“Anh mang theo thứ này trong người mỗi ngày, sẽ có cảm giác Đôrêmon đang bảo vệ mình, sẽ phòng ngừa được rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy đến.”
Cảnh sát Vương nghe lời giải thích này, chỉ cảm thấy mình không còn lời nào để nói nữa.
Chủ yếu là...... sau khi trở về không biết nên giải thích thế nào với nàng dâu ở nhà nữa đây.
Nếu mà thành thành thật thật nói với bà xã rằng mình đã tốn hết một vạn tệ để mua một tờ Đôrêmon.
Anh ấy sợ bị mình sẽ bị nàng dâu xiên hẹo luôn mất......
Nếu không phải thứ đồ chơi này là do Từ Huyền bán cho anh ấy.
Anh ấy tuyệt đối sẽ giải ông chủ đi với tội lừa đảo......
“Được rồi, thế cảm ơn bác sĩ Từ nhé.”
Cảnh sát Vương kẹp tờ giấy ghi chú Đôrêmon vào ngăn trong của ví tiền.
Anh ấy cất lời chào với Từ Huyền, rồi chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, cảnh sát Vương chợt dừng bước và quay người lại.
Trên mặt anh ấy loáng thoáng lộ ra một chút biểu cảm do dự.
“Đúng rồi, bác sĩ Từ.”
“Còn có một việc, tôi muốn tham khảo ý kiến của anh giúp bạn của tôi một tí.”
Anh ấy còn chưa nói xong, Từ Huyền đã mở miệng nói ngay.
“Áo khoác màu xanh đậm, xếp thứ ba từ trái qua, treo trong tủ quần áo ở phòng ngủ.”
Từ Huyền cười mỉm, nói: “Chiếc áo ấy, người yêu của người bạn nào đó của anh đại khái sẽ không đụng tới trong vòng ba năm.”
“Cảnh sát Vương có thể bảo người bạn ấy của anh giấu quỹ đen trong túi của chiếc áo đó, hẳn là sẽ rất an toàn đấy.”
Nét mặt của cảnh sát Vương trở nên hết sức phức tạp.
“Được rồi......”
“Bác sĩ Từ, tôi thay người bạn ấy của tôi cảm ơn anh......”
Từ Huyền cười tủm tỉm: “Không cần khách sáo.”
Sau khu đưa mắt nhìn theo cảnh sát Vương rời khỏi phòng cố vấn.
Từ Huyền lại khẽ thở dài một hơi.
Ngày lẻ, tháng lẻ, năm lẻ theo âm lịch.
Chính là cái gọi là ngày âm, tháng âm, năm âm thường thấy!
Người có bát tự* này, số mệnh ít nhiều gì cũng có một chút đặc biệt.
* Tám chữ - giờ, ngày, tháng, năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi), là một cách xem số mệnh của Trung Quốc
Chẳng những rất dễ chọc phải mấy thứ bẩn thỉu.