Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 55 - Tôi chờ anh đã lâu

Chương 55 - Tôi chờ anh đã lâu


Lời nói của Từ Huyền hàm chứa ẩn ý sâu xa: “Chỉ cần là vấn đề gây rối cho anh thì đều được xem như vấn đề về tinh thần.”
Cảnh sát Vương gật đầu: “Hiểu rồi, bác sĩ Từ, chi phí mời anh cố vấn tâm lý là bao nhiêu vậy?”
Từ Huyền mỉm cười, nói: “Một lần 2000 tệ.”
Cảnh sát Vương không chút do dự lấy điện thoại di động ra, quét mã QR thanh toán trên bàn.
Từ Huyền gật đầu ra hiệu: “Mời anh nói.”
“Là thế này.”
Cảnh sát Vương hệ thống lại ngôn ngữ một lát, rồi nói: “Gần đây, chúng tôi đang điều tra một vụ án về một tên biến thái giết người liên hoàn, nhưng vẫn luôn một mực không có manh mối.”
“Tên tội phạm này rất nguy hiểm, đến bây giờ vẫn đang không ngừng gây án.”
“Khiến cho lòng tôi phải chịu áp lực rất lớn.”
“Bác sĩ Từ, anh có thể giúp tôi một chút được không?”
Từ Huyền cười khẽ: “Có ảnh chụp của người bị hại không?”
“Có chứ có chứ.”
Cảnh sát Vương gật đầu lia lịa. Anh ấy mở điện thoại lên và vuốt vài lần trên đó.
Sau đó lật ra mấy tấm ảnh chụp và đưa cho Từ Huyền xem.
Toàn bộ mấy tấm ảnh chụp này đều là thi thể ở hiện trường của các vụ án giết người.
Có nam, có nữ.
Thậm chí còn có một ông cụ tóc đã bạc phơ.
Tất cả ảnh chụp đều có một điểm chung.
Chính là đầu của tất cả người bị hại đều bị cắt lìa khỏi cổ!
Nom cực kỳ tàn nhẫn!
Mặt đất ở hiện trường toàn là vết máu!
Khiến người ta nhìn thấy mà tê dại cả da đầu.
Cảnh sát Vương thở dài, nói: “Bọn tôi không tra ra được những người bị hại này có điểm chung nào.”
“Thời gian và địa điểm gây án cũng không có quy luật.”
“Cũng chẳng có thông tin sinh học nào của hung thủ để lại tại hiện trường.”
“Hoàn toàn không biết động cơ gây án của tội phạm là gì.”
“Nếu không phải mỗi lần phạm tội đều có thói quen cắt đầu, bọn tôi thậm chí còn không biết được là do cùng một hung thủ làm.”
Từ Huyền lắc đầu: “Sai rồi.”
“Hả? Sai chỗ nào?” Cảnh sát Vương khẽ giật mình.
Từ Huyền thản nhiên nói: “Thứ nhất, không phải là không có điểm chung nào.”
“Ngoại trừ một người trong số đó ra. Tất cả người bị hại còn lại đều có sinh nhật là những ngày lẻ, tháng lẻ, năm lẻ.”
Cảnh sát Vương vội vàng cúi đầu, vuốt vài cái trên điện thoại di động, rồi tìm ra tài liệu chi tiết của người bị hại.
Một lúc sau, anh ấy nhíu mày, nói: “Bác sĩ Từ, anh nói không đúng nha...... Có hai người bị hại có ngày sinh là số chẵn.”
Từ Huyền nhìn anh ấy một phát, cạn lời, nói: “Tôi nói là ngày theo âm lịch!”
Lúc bấy giờ, cảnh sát Vương mới hiểu được, mặt hơi đỏ lên.
Vậy mà cả đám cảnh sát chuyên nghiệp bọn họ đều không nhìn ra.
Kết quả lại bị người ngoài ngành như Từ Huyền chỉ cho mới thấy được.
Cảm thấy hơi mất mặt chút đỉnh......
Cảnh sát Vương nghi ngờ, nói: “Vì sao có một người ngoại lệ?”
Lúc này, Từ Huyền lại dùng ngón tay vuốt hai lần trên điện thoại di động của cảnh sát Vương, lật một tấm hình ra.
“Đây chính là sai lầm thứ hai mà tôi muốn nói tới.”
“Người này và những người khác, không phải bị cùng một người giết.”
“Có người vàng thau lẫn lộn.”
“Là có người vàng thau lẫn lộn.”
Sau khi Từ Huyền giải thích qua, cảnh sát Vương cũng thở dài thườn thượt.
Nếu như không nhờ Từ Huyền chỉ ra.
Không biết đến bao giờ bọn họ mới có thể phát hiện hai chuyện sai lầm này nữa.
Vốn là không tìm thấy, lại còn bị lừa gạt, đoán chừng vĩnh viễn sẽ không cơ hội tóm được hung thủ.
Cảnh sát Vương nhìn vào manh mối mà Từ Huyền nêu ra, lại rơi vào trầm ngâm.
Anh ấy nhíu mày nói: “Bác sĩ Từ, anh nói xem...... Tại sao hung thủ muốn tìm người để giết dựa theo loại quy luật ngày sinh này?”
“Hắn nghĩ như thế nào?”
Từ Huyền nói xa xăm: “Chuyện này thì tự anh phải đi hỏi hung thủ.”
Cảnh sát Vương thở dài: “Bây giờ, chúng tôi chính là không có manh mối về hung thủ đây này, nếu có thể bắt được hung thủ chính gốc, ầy...... chờ chút đã.”
Anh ấy nói được một nửa, bỗng nhiên hai mắt sáng rỡ. Ngẩng phắt đầu lên.
Anh ấy nhìn Từ Huyền bằng ánh mắt vô cùng chờ mong: “Bác sĩ Từ, có phải anh biết hung thủ là ai? Sẽ đi tới chỗ nào rồi hay không?”
Từ Huyền: “Đương nhiên...... Không biết rồi.”
Cảnh sát Vương vừa có tí tâm lý thất vọng, đã nghe được Từ Huyền tiếp tục nói.
“Có điều, sau khi hung thủ phạm tội, chỗ ẩn núp đều có quy luật.”
“Tôi có thể đoán được đại khái địa điểm mà một tên tội phạm trong đó có thể ẩn núp, các anh có thể đi tìm thử.”
Từ Huyền mỉm cười, “Dù sao với tư cách là một bác sĩ tâm lý, tôi cũng có một ít hiểu biết về tâm lý học tội phạm.”
Cảnh sát Vương gật đầu, nói: “Được thôi, vậy cũng tốt lắm rồi.”
“Bác sĩ Từ, anh nói đi, hung thủ có thể ở những chỗ nào? Tôi ghi nhớ một chút.”
Từ Huyền nói: “Số 403, Tòa 5, Khu chung cư đơn nguyên 2, tiểu khu Hợp Công, đường Tam Giang.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất