Chương 68 - Không phải là muốn để tôi đi tìm tiểu nãi cẩu đấy chứ? (2)
Lấy mệnh cách của Rong Biển Xốp Giòn, nếu như cho cô ấy một lá bùa Đào Hoa.
Lấy mệnh cách không đổi để duy trì tiêu hao bùa có hạn.
Đương nhiên là như muối bỏ biển.
Từ Huyền suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng nói: "Cô có tiền không?"
Rong Biển Xốp Giòn nao nao, chần chờ nói: "Bác sĩ Từ, tôi vừa mới bắt đầu công tác không lâu."
"Mấy vạn thì có đủ hay không?"
Từ Huyền lắc đầu: "Thiếu, còn thiếu rất nhiều."
"Như vậy đi."
"Lát nữa cô thêm WeChat của tôi."
"Chờ đến khi cô kiếm được ba mươi vạn rồi thì có thể tới phòng cố vấn của tôi tìm tôi."
"Đến lúc đó, tôi sẽ giải quyết triệt để vấn đề này cho cô."
Rong Biển Xốp Giòn có chút ngớ người.
Bác sĩ Từ có ý gì thế?
Cô chỉ muốn tìm một người bạn trai thôi mà.
Mắc như vậy sao?
Đến cả người bệnh nằm liệt trên giường mười năm, bác sĩ Từ giúp cô ấy tìm bạn trai cũng chỉ cần một vạn.
Đến lượt cô thì tận cả ba mươi vạn!
Bác sĩ Từ... không phải là... không phải là muốn mình dùng tiền để bao nuôi tiểu nãi cẩu đấy chứ?
Trong lòng Rong Biển Xốp Giòn có chút thấp thỏm.
Từ Huyền không nhịn được bật cười.
"Cô đừng sợ."
"Chỉ là vấn đề của cô có chút phiền phức, thuốc bình thường không có tác dụng."
"Cần loại thuốc có hiệu quả tốt chút."
"Đến lúc đó chờ cô đến rồi sẽ hiểu thôi."
"Ồ ồ, thì ra là vậy." Rong Biển Xốp Giòn yên tâm.
Nhưng mà một giây sau, sắc mặt cô nàng lại có chút thẹn thùng: "Chỉ là bác sĩ Từ ơi, tôi đi đâu để có thể kiếm được ba mươi vạn, anh có thể chỉ điểm cho tôi một chút không?"
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: "Cái này thì phải xem bản lĩnh của cô rồi."
"Được rồi, không còn chuyện gì khác nữa thì dừng ở đây đi thôi."
"Được, bác sĩ Từ. Vậy chúng ta gặp lại sau."
Rong Biển Xốp Giòn thấy Từ Huyền không nói, cũng không bối rối.
Cô cười hì hì lên tiếng chào tạm biệt rồi tắt live.
Một đám bạn xem live háo sắc bên trong phòng live, ai nấy đều than vãn lên xuống.
Bọn họ còn muốn hỏi nick WeChat của cô nàng này cơ, kết quả còn chưa kịp hạ thủ thì đối phương cũng đã off.
Từ Huyền mỉm cười, mở miệng nói.
"Mấy cậu đừng phí tâm tư."
"Lời người bệnh Rong Biển Xốp Giòn kể ban nãy coi như là một loại bệnh."
"Hoặc là nói bệnh truyền nhiễm!"
"Trước khi cô ấy chưa chữa khỏi được là tuyệt đối không có khả năng bị các cậu lừa dối tới tay."
"Nếu thật sự có vị bệnh hữu nào thành công, vậy thì phải thực sự cẩn thận!"
"Sau khi bị lệnh bệnh rồi."
"Băng qua đường cẩn thận xe đụng, tắm chú ý điện giật, đi bộ chú ý bị đổ nước sụp nắp cống."
"Bằng không khó mà giữ được cái mạng nhỏ này."
"Nói chung, lo lắng cho bản thân nhiều hơn đi."
Từ Huyền nói mấy câu, triệt để làm đám háo sắc kia kinh hãi.
Mẹ ơi.
Tà môn như vậy luôn hả?
Thôi trốn đi trốn đi.
"Được rồi, hiện tại kết nối với bạn xem live cuối cùng."
Từ Huyền mỉm cười, ấn vào kết nối.
Sau khi Từ Huyền nhấn vào kết nối.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi với id là “Ông kiêu ngạo đấy, làm gì được ông”, xuất hiện trên màn hình.
Người đàn ông này vừa mới kết nối thành công.
Dáng vẻ cực kỳ kích động.
“Rốt cục đợi đến lượt tôi!”
“Bác sĩ Từ, tôi gặp rắc rối lớn rồi!
“Bây giờ vợ tôi đang giả vờ không quen tôi.”
“Bây giờ chỉ có anh mới có thể giúp tôi thôi!”
Sắc mặt các khán giả xem live trong live đều kỳ lạ.
Khá lắm, nhìn ID của vị bệnh hữu này kiêu ngạo như thế, còn tưởng còn tưởng mình oai lắm, ngầu lắm, chảnh lắm*.
* Nguyên văn Cuồng điếu khốc huyễn duệ ( 狂吊酷炫拽 ): Ngôn ngữ mạng, dùng để hình dung một người rất giỏi về phương diện nào đó hay sự việc nào đó khiến người khác kinh ngạc.
Hình tượng trong lòng khán giả xem live ít nhất cũng phải là một người đầu trọc xăm trổ, đeo dây chuyền vàng, vẻ mặt ngỗ ngược.
Kết quả là... Chỉ có thế thôi?
Chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt vợ bỏ đi này mà khóc lóc đến cầu xin Từ Huyền giúp đỡ?
Có hơi vỡ mộng...
Từ Huyền khẽ mỉm cười.
“Vị bệnh nhân này, anh đừng nóng vội. Cứ nói từ từ.”
Ông mày cứ kiêu đấy, làm gì được nhau Hà vội vàng giải thích: “Mọi chuyện là thế này.”
“Khoảng vài tuần trước, vợ tôi cãi nhau với tôi một trận vì chuyện kiếm việc làm.”
“Sau đó cô ấy tức giận, bỏ lại tôi và đứa nhỏ, đi tàu hỏa, chạy thẳng đến công ty nơi khác làm việc.”
“Sau đó tôi gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy vẫn không nghe máy!”
“Sau đó nửa tháng, rốt cục có thể liên lạc được.”
“Không ngờ cô ấy liền giả vờ không quen biết tôi!
“Sau đó tôi gọi lại, cô ấy liền chặn tôi luôn.”
Vẻ mặt Ông mày cứ kiêu đấy, làm gì được nhau như đưa đám nói: “Bác sĩ Từ, bác sĩ nói tôi nên làm gì bây giờ.”
“Cô ấy muốn ly hôn với tôi à?”
“Bây giờ con tôi mới hai tuổi! Nó sắp mất mẹ rồi!”
Từ Huyền gật đầu: “Hiểu rồi.”
Ông mày cứ kiêu đấy, làm gì được nhau dè dặt hỏi: “Bác sĩ Từ, vậy vợ tôi bên kia, rốt cuộc là sao?”