Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 76 - Cơ duyên của Từ Huyền tới! (1)

Chương 76 - Cơ duyên của Từ Huyền tới! (1)


Huống là cái thời đại linh khí khô kiệt này?
Từ Huyền vẫn còn nhớ rất rõ ràng, lúc đó sư phụ vuốt đầu của hắn, thở dài một tiếng.
Dường như là muốn nói cái gì đó, nhưng cũng không nói thành lời.
Bây giờ Từ Huyền đã biết rõ khi ấy sư phụ muốn nói cái gì rồi.
Không có cách nào đồ nhi à.
Con đường tu luyện, chính là tàn khốc như vậy đấy.
Càng đi về sau thì lại càng tuyệt vọng.
Cho dù là thiên tài, cũng chẳng qua là kéo dài thời gian tuyệt vọng một chút mà thôi...
Đối với Từ Huyền hiện tại mà nói.
Tốc độ tăng tu vi lên hiện tại, giai đoạn trước có lẽ mau đến dọa người.
Thế nhưng chỉ cần hình thức không đổi, cuối cùng tất nhiên cũng sẽ mắc kẹt ở bình cảnh.
Không có cách nào.
Chỉ "trị liệu" thôi, hiệu suất có hạn.
Coi như là hắn liều mạng, không ngủ không tu, một ngày có thể "trị" được cho mấy người?
Mà bây giờ, việc lục lọi ra quy tắc mới tạo nên dã tâm cho Từ Huyền.
Nếu như cứu mấy chục người thì tăng mấy trăm năm tu vi.
Vậy nếu như là cứu vài trăm người, mấy ngàn người, mấy chục ngàn người thì sao?
Hoặc là...
"Cứu" toàn bộ thế giới thì sao?
Từ Huyền suy nghĩ chút thôi, trong lòng đều sôi trào mãnh liệt.
Như vậy xem ra, tương lai của hắn gần như không giới hạn!
Có lẽ đạt đến cảnh giới đại tu sĩ dời núi lấp bể ở thời thượng cổ cũng không phải là không thể!
"Chuyện tương lai quá xa, vẫn không nên nghĩ nhiều như vậy."
"Đi tốt con đường trước mắt cái đã."
"Điểm mấu chốt bây giờ của ta là phải nghĩ biện pháp đột phá bình cảnh, tăng tu vi lên tới cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần."
Trong phòng cố vấn.
Ánh mắt Từ Huyền sâu thẳm.
Vị sư phụ kia của Từ Huyền cũng không có để lại cho hắn kinh nghiệm làm sao để đột phá Luyện Khí Hóa Thần.
Dù sao bản thân sư phụ, cả đời cũng chỉ loanh quanh bồi hồi ở cảnh giới nhập môn của Luyện Tinh Hóa Khí.
Luyện Khí Hóa Thần, tại thời đại này đối với tu sĩ bình thường quá là xa vời.
Cũng may, bản thân Từ Huyền cũng không phải không có đầu mối.
Hắn đã nghĩ tới hai biện pháp.
Biện pháp thứ nhất.
Chính là dựa vào lượng lớn tu vi không ngừng mài giũa.
Vẫn luôn mài cho đến khi nào bình cảnh thủng mới thôi.
Tu vi năm trăm năm ít, vậy thì một ngàn năm!
Tu vi một ngàn năm ít, vậy thì một ngàn năm trăm năm!
Dù sao cũng chỉ là mấy buổi livestream í mà.
Biện pháp thứ hai.
Chính là ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.
Thật ra thì tu vi hiện tại của Từ Huyền đã đủ rồi.
Chỉ cần cơ duyên tới, đột phá chỉ là chuyện nước chảy thành sông.
"Cơ duyên..."
Mắt Từ Huyền nhìn hướng hư không, suy tư trong chốc lát.
Vài giây sau, hắn chợt bừng tỉnh.
Từ Huyền không khỏi mỉm cười.
"Thì ra cơ duyên của mình không cần mình đi tìm."
"Nó sự tự chạy tới tìm mình."
"Thế thì vừa lúc."
Lúc này, Từ Huyền cũng không nóng nảy.
Tiếp tục chậm rãi vẽ phù.
Chờ đợi bệnh nhân đến thăm.
Nửa ngày sau.
Một bóng người quen thuộc đi tới từ bên ngoài.
Thình lình chính là con trai của Trương Đan, Đinh Hiển Sơn.
Lúc này anh ta không đến cùng với người nhà.
Bên cạnh anh ta là một người trung niên tướng mạo có chút phúc hậu.
Chỉ là thoạt nhìn, mi tâm ông ta nhíu chặt, khuôn mặt không vui vẻ.
Từ Huyền mỉm cười.
Cơ duyên của hắn, hình như đã đến.
"Bác sĩ Từ, tôi lại tới làm phiền."
Giọng điệu Đinh Hiển Sơn nhiệt tình, có vẻ khách khí hơn lần trước nhiều.
Sau khi chào hỏi xong, anh ta lại cung kính giới thiệu người đàn ông trung niên ở bên cạnh.
"Ông chủ Hoàng, đây chính là bác sĩ Từ mà tôi đã kể với anh."
"Vị bác sĩ Từ này có bản lĩnh lớn lắm đấy!"
Từ Huyền mỉm cười mở miệng: "Anh Đinh, anh đây là đang giới thiệu người bệnh cho tôi đấy hả?"
Đinh Hiển Sơn vội vàng nói: "Khách hàng, khách hàng! Giới thiệu khách hàng."
Anh ta sợ Từ Huyền đắc tội với người khác, lại cẩn thận giới thiệu: "Ông chủ Hoàng, là ông chủ của tập đoàn Đỉnh Thành."
"Có lẽ bác sĩ Từ chưa nghe qua về Đỉnh Thành."
"Đó là kiến trúc tập đoàn kiến trúc số một của tỉnh."
"Tổng tài sản vượt qua 20 tỷ tệ!"
Khiến Đinh Hiển Sơn cạn lời là.
Rõ ràng Từ Huyền không hiểu được ám chỉ của anh ta.
Thái độ hắn thản nhiên nói: "Bất kể là ai đều giống nhau cả, khách hàng tới tìm tôi xem bệnh không phải người bệnh thì là gì?"
Đinh Hiển Sơn cười khổ nhỏ giọng giải thích với người trung niên bên cạnh: "Ông chủ Hoàng, tính cách của bác sĩ Từ có phần đặc biệt. Mong ngài hiểu cho."
"Tôi hiểu!"
Ông chủ họ Hoàng không để ý chút nào: "Bác sĩ Từ là cao nhân, đương nhiên không tầm thường."
Ông ta cũng không nói nhảm, đi thẳng vào chủ đề.
"Bác sĩ Từ, tình huống là như vậy."
"Gần đây tôi gặp phải một số chuyện, hi vọng cậu có thể cho tôi chút ý kiến."
"Chỉ cần có thể giải quyết, chi phí không thành vấn đề."
Từ Huyền cười nhạt: "Chỉ cần là vấn đề về phương diện tâm lý thì tôi đều có thể giải quyết được."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất