Chương 77 - Cơ duyên của Từ Huyền tới! (2)
Nói rồi, hắn lại chỉ vào mã QR bên cạnh.
"Làm phiền, phí cố vấn 2000."
Ông chủ Hoàng nhướng mày lên, có vẻ như là hơi kinh ngạc.
Ông ta chính là người từng trải, đây cũng không phải là lần đầu tiên ông ta tiếp xúc với nhân sĩ đặc thù như Từ Huyền.
Bình thường đại sư có chút đạo hạnh gặp phải dê béo như ông chủ Hoàng.
Đều là bày ra thủ đoạn trước, để biểu diễn đạo hạnh.
Cuối cùng, không thu một số lớn thì không tính là công đức viên mãn.
Tuyệt đối sẽ không giống như Từ Huyền, gấp gáp vừa bắt đầu đã đòi tiền ngay.
Đây là chuyện mà mấy đứa mới vào nghề mới làm.
Mấu chốt là, con mẹ nó lại còn rẻ như vậy nữa!
Ông chủ Hoàng không sợ người khác đòi tiền ông ấy.
Điều ông ấy sợ chính là sau khi đưa tiền nhưng tìm trúng người không đáng tin cậy, lại còn làm chậm trễ mọi việc.
Ông chủ Hoàng không để lộ biểu cảm nào, liếc mắt nhìn Đinh Hiển Sơn.
Ý ông ấy là—— Rốt cuộc người mà cậu dẫn tôi tới tìm có đáng tin cậy hay không đây?
Đinh Hiển Sơn cũng khá bất đắc dĩ.
Anh ta cười xòa, nói: “Bác sĩ Từ luôn luôn thu phí như thế, không lừa già dối trẻ đâu ạ.”
“Lần trước bác sĩ Từ đã chữa khỏi hiếm muộn giúp hai vợ chồng tôi.”
“Thêm vào đó, bác sĩ Từ còn từng cứu mạng cả nhà chúng tôi vào trước kia nữa.”
“Nói thật, hai lần ấy tôi cũng không dám tin tưởng cho lắm, bởi vì phí tổn thật sự quá rẻ!”
“Mẹ tôi vốn muốn cảm ơn bác sĩ Từ một chút, nào ngờ đối với số tiền hơn mấy chục vạn, người ta đến mắt còn chẳng thèm nháy một cái mà đã thẳng thừng từ chối ngay tức khắc.”
Đinh Hiển Sơn giả vờ bày ra vẻ mặt đau khổ: “Bác sĩ Từ, cậu thế này nào phải làm ăn gì đâu.”
“Cậu đây là chất chứa nỗi lòng trách trời thương dân của thánh y thời cổ đại!”
“Này thuần túy là đang làm từ thiện mà!”
Từ Huyền có hơi kinh ngạc nhìn anh ta.
Không nghĩ tới, anh chàng này còn tục lại hoàn tục như vậy.
Thế nhưng lại nói ra mục đích thật sự của hắn.
Chẳng phải hắn như vầy chính là đang làm từ thiện đó sao?
Về phần hắn thu được phần thưởng cả trăm triệu điểm từ Thiên Đạo kia...
Chỉ là chuyện thuận tiện mà thôi, cũng không cần cố ý nói toạc ra.
Ông chủ Hoàng nhìn Từ Huyền đầy ngạc nhiên.
Trông có vẻ là không tin lắm, ở thời đại như bây giờ mà trên thế giới vẫn còn tồn tại loại người này à.
“Không có việc gì, để tôi, tôi tới trả tiền cho.”
Lúc này, Đinh Hiển Sơn chuẩn bị lấy điện thoại di động ra, dự định thanh toán tiền giúp ông chủ Hoàng.
Từ Huyền liếc mắt nhìn anh ta.
“Quy tắc ở chỗ của tôi là người nào trả tiền thì chỉ xem bệnh cho người đó.”
“Anh Đinh muốn xem bệnh bây giờ sao?”
Đinh Hiển Sơn khẽ giật mình, cười gượng gạo, nói: “Bác sĩ Từ, không cần chú trọng như thế chứ.”
Từ Huyền lại lắc đầu, nói với ẩn ý sâu xa: “Có một số quy tắc, không phải tôi muốn chú trọng.”
“Mà là không thể không chú trọng.”
“Không chú trọng không được.”
“Anh hiểu không?”
Ông chủ Hoàng nghe thấy Từ Huyền nói một tràng mây mù giăng lối như vậy, ngược lại hai mắt sáng rỡ.
Thế này mới đúng!
Có một chút cảm giác kia rồi!
Ông ấy cũng không dông dài nữa, lúc bấy giờ lập tức quét mã hai ngàn tệ.
“Bác sĩ Từ, bây giờ có thể xem giúp tôi rồi chứ?”
Từ Huyền mỉm cười, nói: “Đương nhiên là có thể, ông chủ Hoàng có vấn đề gì về tâm lý vậy?”
Ông chủ Hoàng đang muốn mở miệng, đột nhiên ý nghĩ xoay chuyển, lên tiếng.
“Tôi nghe nói bác sĩ Từ có thể thông qua ánh mắt của một người mà nhìn ra được những chuyện người ấy trải qua cả đời.”
“Thế...... có thể xem giúp tôi được không?”
Từ Huyền khẽ cười: “Có thể, muốn tôi nói ra ngay bây giờ luôn không?”
Ông chủ Hoàng cũng mỉm cười: “Tất nhiên rồi.”
Từ Huyền lập tức cất lời, nói với giọng điệu không nhanh không chậm.
“Ông chủ Hoàng, Hoàng Hâm, từ nhỏ anh đã phải sống trong hoàn cảnh cơ cực.”
“Chưa tốt nghiệp cấp hai đã bắt đầu làm việc ở công trường.”
“Sau đó đi theo một vị đại sư phụ và học được tay nghề, dần dần bắt đầu nhận thầu một số công trình nhỏ.”
“Nhờ vào chuyện hoàn thành công trình với chất lượng tốt mà tích lũy được danh tiếng, sau này nhận được càng nhiều công trình hơn.”
“Cuối cùng bước chân vào lĩnh vực bất động sản, chính thức một bước lên mây.”
Hoàng Hâm, ông chủ Hoàng, mỉm cười lắng nghe.
Thân là phú hào chục tỷ, tất nhiên sẽ không thể giấu được những trải nghiệm của bản thân.
Những điều Từ Huyền nói nãy giờ toàn là thông tin công khai của ông ấy.
Không thể hiện ra được trình độ gì.
Nào ngờ Từ Huyền đột ngột chuyển chủ đề, lại tiếp tục nói.
“Thời điểm ông chủ Hoàng tiếp nhận công trình đầu tiên, anh có nhặt được một mặt dây chuyền Ngọc Quan âm nhỏ.”
“Thế là anh đeo nó trên người.”
“Anh hoàn thiện công trình này rất thuận lợi, ông chủ lớn phía trên cũng vui vẻ sảng khoái trả tiền.”
“Sau đó cũng một mực tiếp tục đồng ý giao công trình cho anh nhận thầu.”